Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201394

Hạ Thẩm Châu kinh ngạc nhìn Ngu Vũ Mặc một cái rồi cười nói: “Trước giờ tớ đều không tin lời của người khác. Tớ chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, và những gì mình hiểu được.”

Ngu Vũ Mặc hơi thất vọng gật đầu: “Ừ.”

Thẩm Viễn đang nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng chỉ nhoẻn miệng lên cười.

Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh cũng chơi trò đoán những con số với các bạn nữ cùng lớp, đoán xem ai có số lớn nhất.

Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh kế thừa tính cách giỏi ăn nói của cha mình, nên rất biết cách ăn nói với các bạn nữ.

Cho nên, chỉ cần ném Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh vào đống con gái, thì chỗ đó sẽ náo loạn hẳn lên.

Văn Gian Thanh và Vy Vy cũng không nói chuyện với nhau, nhưng sự yên tĩnh này thật ra cũng tốt.

Nhiều khi yên lặng cũng là một sự ăn ý với nhau

Dù Vy Vy không thừa nhận.

Thẩm Tùng Tý ngồi ở ghế sau cùng với Farina, nhưng như vậy lại tiện cho họ trò chuyện với nhau hơn.

Thẩm Tùng Tý cũng là một người nói nhiều, nên không cần Farina chủ động tìm đề tài nói chuyện, bản thân anh đã tự động bắt chuyện với Farina rồi.

Khi nói đến khúc vui, thì hai người lại xổ tiếng Anh với nhau.

Những bạn kế bên vừa nghe thấy, thì đều lấy cuốn sách tiếng Anh của mình ra soi thử.

Trong phút chốc, nước mắt cũng chảy thành sông!

Thánh thần thiên địa ơi, tiếng Anh trôi chảy như vậy, đúng là muốn ép cho tụi mình chết luôn đây mà!

Mọi người cứ nói chuyện riêng với nhau, không lâu sau thì tiếng chuông lên lớp đã reng lên.

Một giáo viên đi vào, tươi cười chào hỏi mọi người: “Chào các bạn, tôi là giáo viên cấp 3 tới từ thành phố kế bên, tôi họ Thạch, Thạch trong thạch đầu (Hòn đá). Trong kỳ học hè này, đều do tôi và các giáo viên khác đứng lớp bổ túc cho các bạn. Đương nhiên là, thay vì nói học bổ túc, thì chi bằng nói là học tập lẫn nhau. Lấy cái này bù cho cái kia, để có thể vươn cao vươn xa hơn trong tương lai.”

Trong lớp vang lên một tràng pháo tay.

Thầy giáo Thạch tươi cười nói: “Thầy sẽ phụ trách ôn và dạy môn Toán cho mọi người. Bây giờ, thầy sẽ phát một tờ giấy kiểm tra cho mọi người, chúng ta phải làm xong trong nửa tiếng. Thầy phải biết được trình độ của mọi người như thế nào!” Lớp phó học tập lên đây chút nào!”

“Có!” Lớp phó học tập lập tức đứng lên, đi lên bục nhận lấy giấy kiểm tra, phát theo thứ tự từ trên xuống dưới.

Khi mọi người lấy được giấy kiểm tra, thì đều bắt đầu cầm lấy bút trên tay, bắt đầu trả lời câu hỏi.

Khi Văn Gian Thanh bọn họ lấy được giấy kiểm tra, thì đều thốt lên cùng lúc: “Thật thú vị.”

Nhìn thấy những bạn khác đã bắt đầu kiểm tra, thì những người này cũng không thèm nói nhiều nữa, cũng bắt đầu vùi đầu vào trả lời câu hỏi.

Những kỳ kiểm tra lý thú như vậy, Hạ Thẩm Châu bọn họ không phải lần đầu gặp, nhưng tính chuyên nghiệp của nó cao như vậy, thì họ mới gặp lần đầu.

Không những họ cảm thấy thú vị, những bạn học khác cũng cảm thấy thú vị, rất thú vị!

Bởi vì, đề bài rất mưu mẹo!

Thế nhưng, những đề bài này có thể làm khó được những học sinh trường Nhị Trung, nhưng lại không thể làm khó được học sinh của Học Viện Quý Tộc Duệ Hà đâu.

Bởi vì, Học Viện Quý Tộc Duệ Hà từ lúc đầu đã tiến hành việc đào tạo khả năng tư duy và tóm tắt của học sinh rồi.

Và môn Toán này, cần phải có khả năng tư duy logic.

Cho nên, mấy người bọn họ khi bắt đầu chỉ nhíu mày một cái thôi, sau khi hiểu được nguyên lý của đề bài, thì chợt hiểu ra hết tất cả, nhanh chóng viết lia lịa trên giấy!

Người không cảm thấy áp lực nhất trong bọn họ, chắc chỉ có Vy Vy thôi.

Vy Vy là một người có tính logic mạnh nhất.

Cô ấy chỉ nhìn đề bài một cái, thì đã bắt đầu giải đề mà không hề thay đổi sắc mặt một giây nào.

Khi những người khác mới viết được một nửa, thì Vy Vy đã trả lời xong hết rồi.

Vy Vy nhìn ngang nhìn dọc một lần, thôi được, nộp bài thôi!

Vy Vy giơ giấy lên: “Thầy ơi, em nộp bài!”

Thầy giáo Thạch ngạc nhiên nhìn Vy Vy, nhìn hết nửa ngày, sau đó mới đi từ từ qua đó nói: “Em kiểm tra hết chưa?”

“Không cần phải kiểm tra.” Vy Vy rất tự tin trả lời.

“Có tự tin khi còn trẻ là tốt…” Nói xong thầy giáo Thạch mới giơ tay đón lấy tờ giấy thi của Vy Vy, vốn dĩ thầy muốn làm khó dễ một chút, để đả kích Vy Vy, nhưng khi thầy nhìn thấy lời giải của Vy Vy và quá trình giải đề, thì con mắt thầy suýt nữa thì rớt hết ca ngoài, sau đó thầy thốt lên: “Không thể nào! Sao em lại…”

Những lời nói sau đó là, đây là đề bài mà thầy ấy cho rằng là khó nhất, vả lại lại là giáo trình của lớp 12 nữa, sao em ấy lại biết làm?

Nhưng vừa định thốt ra, thì thầy đã không nói tiếp nữa.

Thầy không thể để mình mất mặt được!

Vy Vy sau khi làm xong bài thì không còn gì làm nữa, nên cô ấy cứ nằm trên bàn nhìn người khác giải đề.

Không lâu sau, thì Hạ Thẩm Châu cũng giơ tay: “Thầy ơi, em nộp bài.”

“Em cũng nộp bài.” Văn Gian Thanh cũng giơ tay.

“Em cũng vậy.”

“Em cũng vậy.”

“Còn em nữa.”

“Ừ, em cũng nộp.”

Liên tục mấy người đều giơ tay nộp bài.

Thầy giáo Thạch không tin vào mắt mình, nhanh chóng chạy tới xem bài từng đứa một.

Càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng run rẩy lên.

Aaaaa, sao trường Nhị Trung lại có học sinh thông minh như thế này?

Vả lại còn cả đống học sinh như vậy nữa?

Trời ơi!

Nếu những học sinh trường Nhị Trung đều có trình độ như vậy, thì những trường học khác còn thi đua gì nữa chứ?

Họ sẽ thất bại thảm hại thôi!

Mồ hôi chảy đầy trên trán Thầy giáo Thạch.
Thầy vừa lau vừa nói: “Được được được, những bạn khác cũng nhanh tay lên nha!”

Ngu Vũ Mặc nhìn Hạ Thẩm Châu bằng một ánh mắt ngưỡng mộ, cô ấy cũng rất muốn nộp bài!

Nhưng những đề này thật sự rất khó!

Cô ấy suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra cách nên giải như thế nào!

Những người này giải bằng cách nào vậy?

Sao ai ai cũng giơ tay nộp bài hết trơn rồi?

Sao bọn họ lại thông minh được như vậy?

Cuối cùng thì cũng hết giờ làm bài.

Đã không còn người nào nộp bài trước, thầy giáo Thạch cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thu hết một đống giấy kiểm tra, thầy giáo Thạch mới xem từng bài một, đột nhiên thầy bị một bài thi thu hút.

Bài thi này lại được viết bằng những ngôn ngữ của nước Y.

Thầy giáo Thạch giơ bài lên hỏi: “Bài thi này của ai? Trò nào tên là Farina?”

“Chào thầy, em là Farina.” Farina đứng dậy, lễ phép trả lời: “Xin lỗi thầy, để tiết kiệm thời gian nên em đã dùng ngôn ngữ của nước mình để giải đề, bởi vì trong quá trình giải đề, có một số chữ em viết không quen lắm…”

“Em là người nước ngoài sao?” Thầy giáo Thạch cuối cùng cũng phát hiện điều này: “Vậy tại sao em lại đến đây học?”

“A…” Farina ngại ngùng trả lời: “Em đến đây du lịch và nghỉ phép, sau đó sẵn tiện đi theo bạn bè tới đây học, em muốn trải nghiệm thử không khí học tập ở nước ngoài. Việc này, thầy hiệu trưởng cũng biết, thầy hiệu trưởng không có nói với thầy sao?”

Miệng của thầy giáo Thạch há ra rất to, ông không thể tin được.

Cách giải bài này ông chưa từng gặp qua bao giờ.

Nhưng đáp án cuối cùng thì đúng hoàn toàn.

Aaaa, hình như ông lại nhìn thấy được một cánh cửa mới, đã mở ra một đại lục mới rồi!
“Em Farina, vậy em có thể lên đây giải thích quá trình giải đề này của em không?” Thầy giáo Thạch tươi cười hỏi.

“Đương nhiên được rồi ạ.” Farina mỉm cười nói: “Nhưng em cần một bạn giúp em, trong lúc cần thiết có thể phiên dịch giùm em, có được không ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK