Nghe Vy Vy nói vậy, sắc mặt Đới tiên sinh sa sầm.
Xem ra đứa con gái này đúng như lời đồn, không ai khống chế được nữa rồi.
Nếu con cờ này đã không thể khống chế, vậy thì chỉ có thể vứt đi mà thôi.
Đới tiên sinh cúi đầu ngẫm nghĩ, lại nói: "Con có thể tìm được mẹ mình, ba cũng rất vui cho con".
Vy Vy lại cười nhạt.
Nếu không phải ông ta vẫn luôn giấu diếm tin tức về mẹ, cớ gì mình lại giống như ruồi mất đầu, không có manh mối chứ?
Về chuyện này, Đới tiên sinh và Đới phu nhân đã biết trước, hơn nữa nói năng thận trọng với người ngoài, vì vậy làm cách nào Vy Vy cũng không biết tin về mẹ đẻ.
Nếu không thì sao cô bị động đến thế?
Đới tiên sinh nói tiếp: "Nếu con đã có dự định của riêng mình, thì ba cũng không tiện nói không. Nhưng con từng mang họ Đới, muốn tách khỏi nhà họ Đới, tuy không phải không thể, nhưng mà...".
Vy Vy thầm kêu lên trong lòng: Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng bắt đầu ra điều kiện rồi!
Vy Vy cũng không ngại.
Chỉ cần có thể thuận lợi thoát ly, chỉ cần mình có thể sống một cách trong sạch trên đời này, cô không ngại trả giá.
Điều kiện tiên quyết là đối phương không dùng công phu sư tử ngoạm. Quả nhiên, Đới tiên sinh lại mở miệng: "Nghe nói dạo này con rất thân với thiếu gia nhà họ Văn. Đây là chuyện tốt, ba rất hài lòng. Từ sau khi nhà mình tách ra, những gì được chia cho nhà mình cũng không nhiều, mấy năm nay đầu tư thất bại, nên chẳng còn bao nhiêu tiền. Vốn định giữ lại cho con một khoản, sau này con trưởng thành, dù gả cho ai thì cũng có một phần của hồi môn".
Vy Vy híp mắt nhìn Đới tiên sinh. Đới tiên sinh nói tiếp: "Tiếc là mấy năm nay liên tục thất bát. Ba đúng là không có tài đầu tư. Nhưng nhà họ Văn rất am hiểu về đầu tư, đầu tư vào ngành nào cũng thu về bộn tiền. Con rời khỏi nhà họ Đới, ba cũng không nói được gì, nhưng con có thể nể tình cha con của chúng ta, giúp ba một việc, nhờ nhà họ Văn nâng đỡ ba một tay? Đợi ba kiếm được tiền, sau này con gả đi, cũng cho con một phần của hồi môn phong phú?".
Vy Vy cúi đầu nhìn họa tiết trên mặt bàn, ánh mắt lơ đãng, khẽ nói: "Vậy là, đây chính là điều kiện của ba? Muốn tách khỏi nhà họ Đới, thì con phải bảo nhà họ Văn nâng đỡ ba, cùng ba đầu tư? Hay phải nói là, ba chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng? Tất cả chỉ cần đi theo sau nhà họ Văn húp canh là được? Ba nghĩ con thực sự có khả năng chi phối việc đầu tư của Văn gia sao?".
"Không phải đại thiếu gia nhà họ Văn rất thích con sao? Chỉ cần con mở miệng, có gì là không thể chứ?". Đới tiên sinh nói mà không biết xấu hổ.
Vy Vy chỉ mỉm cười không đáp.
Cô đã quá hiểu sự vô liêm sỉ của người nhà này.
Mình đến nhà họ Đới là bị ép.
Giờ bị vứt đi như đôi giày rách, mà vẫn ngang nhiên như vậy?
Vy Vy biết chuyện này không còn gì để nói nữa, cô đứng dậy: "Xin lỗi, ba à, chuyện này con không chấp nhận được. Con và Văn Gian Thanh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hoàn toàn không như ba nghĩ. Vì vậy con không thể hy sinh vì ba và nhà họ Đới được".
Sắc mặt Đới tiên sinh thay đổi: "Con có ý gì?".
"Ý tôi là, tôi từ chối". Vy Vy nói thẳng: "Con không nợ Văn Gian Thanh điều gì, càng không lợi dụng nhà họ Văn".
Đới tiên sinh đập bàn tức giận.
Đúng lúc đó, giọng nói của Thẩm Hà truyền vào từ ngoài cửa: "Chà, Đới tiên sinh làm gì mà nóng thế".
Dứt lời, Thẩm Hà chậm rãi bước đến.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hà, trong đầu Đới tiên sinh vang lên một tiếng uỳnh!
Hạ Thẩm Hà!
Sao cô ta lại ở đây!
Đới tiên sinh không dám trưng vẻ mặt khinh khỉnh trước mặt Thẩm Hà, lập tức đứng dậy, cười tươi chào hỏi: "Thì ra là đại tiểu thư! Không biết cô tới đây là để...".
"Tôi tới xem tình hình em gái tôi". Thẩm Hà chỉ nói một câu đã định ra thân phận Vy Vy: "Tôi thân là chị cả, không thể không hỏi han đến tình hình các em được. Đới tiên sinh không phiền chứ?".
Đới tiên sinh thầm kêu khổ.
Hạ Thẩm Hà đã can thiệp, chuyện này không thể tiến hành theo kế hoạch nữa rồi!
Đới tiên sinh vẫn ra vẻ vinh dự lắm: "Đâu có đâu có, Hạ đại tiểu thư là khách quý không phải ai cũng mời được! Ngồi đi ngồi đi!".
Thẩm Hà đi đến bên cạnh Vy Vy, nhấc tay ấn một cái để Vy Vy ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở ghế bên cạnh, cười ha ha nói: "Hai người cũng không gặp nhau lâu rồi nhỉ? Khó khăn lắm mới có cơ hội, phải tranh thủ tâm sự".
Trán Đới tiên sinh rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Vy Vy cảm kích nhìn Thẩm Hà, Thẩm Hà vẫn chỉ nhìn Đới tiên sinh, nói: "Nghe nói Đới tiên sinh rất hứng thú với việc đầu tư của nhà họ Văn?".
Nói xong Thẩm Hà cười đầy ác ý.
Vì nụ cười của Thẩm Hà quá kì dị, Đới tiên sinh và Vy Vy đều có cảm giác khó hiểu không nói ra lời.
Ông ta miễn cưỡng đáp: "Đúng vậy".
"Chuyện này ấy à. Đơn giản". Thẩm Hà lập tức nói.
"Chị!". Vy Vy nôn nóng, buột miệng: "Không được...". Thẩm Hà khoát tay, ý bảo Vy Vy đừng lo lắng, tiếp tục nói với Đới tiên sinh: "Nếu nhà họ Đới định dùng việc bỏ Vy Vy làm cái giá, đổi lấy một chân đầu tư, tất nhiên tôi phải thỏa mãn nguyện vọng của ông. Nhưng về dự án đầu tư, sẽ là chỉ định, chứ không tùy ý các ông lựa chọn. Ông có đồng ý điều kiện này không?".
Đới tiên sinh nghe Thẩm Hà nói vậy, lập tức sướng rơn: "Thật sao? Đại tiểu thư đồng ý rồi?".
Thẩm Hà mỉm cười nói: "Chuyện nhỏ này có gì khó đâu? Nhưng chuyện Vy Vy tách khỏi nhà họ Đới...".
Thẩm Hà cố tình ngừng một chút.
Đới tiên sinh lập tức rút trong cặp ra một túi văn kiện, cung kính đưa cho Thẩm Hà: "Đây bản tuyên bố của tôi, cho phép Vy Vy rời khỏi Đới gia, đồng thời đổi thành họ Ngô".
Thẩm Hà nhận lấy, mở ra đọc lướt một lượt, sau đó giao văn kiện cho Cung Tử Á đứng sau: "Tử Á, đi xử lý việc này. Hai ngày đủ không?".
"Đủ rồi". Cung Tử Á lập tức nhận lấy, nói: "Tớ đã đánh tiếng rồi, chưa đến hai ngày, một ngày là đủ! Ngô Vy Vy tiểu thư, xin hãy đi theo tôi".
Vy Vy ngẩn người, cô không ngờ sự việc lại được giải quyết đơn giản nhanh gọn như vậy, vẫn còn mờ mịt rời đi cùng Cung Tử Á.
Ra đến cửa, Vy Vy vẫn lo lắng hỏi: "Chị Tử Á, chị không định làm thật chứ?".
"Tất nhiên là thật!". Cung Tử Á cười đáp: "Chị biết em đang lo lắng điều gì. Em cảm thấy nhà họ Đới có thể lợi dụng được đại tiểu thư nhà chúng ta sao? Ngốc ạ! Em tưởng đầu tư kiểu gì cũng có lời sao?". Nói xong, Cung Tử Á nham hiểm liếc mắt nhìn bên trong.