Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh.
Vừa chớp mắt đã đến cuối năm.
Đến cuối năm nghĩa là ngày tổ chức hôn lễ của bốn người cuối cùng cũng đã đến rồi.
Khi vừa bước vào đầu tháng 12, truyền thống toàn cầu đã tập trung hết tiêu điểm vào hôn lễ hoành tráng nhất lịch sử này.
Hôn lễ này đã được trưởng tiểu ban và gia đình hoàng gia toàn cầu gửi đến rất nhiều lời chúc mừng và sự quan tâm.
Mỗi một chính trị quốc gia sẽ gửi lời chúc và quà tặng trước truyền thông.
Quà tặng đến từ khắp nơi trên thế giới, vẫn đang được liên tục gửi đến Hạ gia.
Và mối lo ngại lớn nhất của Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển, chính là phải dàn xếp thế nào với đống quà này.
Những món quà được nhận từ khắp nơi trên thế giới, đã được phân loại ra từng chỗ rồi.
Và toàn bộ được trữ trong một căn biệt thự nhỏ ở Hạ gia.
Lúc bắt đầu còn phân chia theo quà của ai để phòng nào, vậy đó.
Nhưng sau đó, không còn chỗ để nữa, đành phải dàn trải khắp hành lang.
Thế là quà của bốn người đã lẫn lộn với nhau, mà ai cần cái gì ai muốn cái gì.
Nói thật thì, không ai thiếu gì cả!
Thế là…..
Vưu Tâm Nguyệt đã quyết định điều mười mấy người giúp việc qua đó, để chuyên tháo gỡ quà, sau đó chia ra lễ phục, túi xách, giày dép, rồi lấy một biệt thự khác để chuyên làm phòng thay đồ, và mang tất cả những thứ đó chuyển vào bên trong.
Những món quà còn lại, ví dụ như ăn được dùng được, thì lấy ra ngoài, thích ăn thì ăn, không thích ăn thì mang đi cho người làm và công nhân xem như thưởng cho họ.
Cứ như thế bận rộn suốt mười mấy ngày liền, mới phân chia và bố trí hết đống quà kia .
Và rồi một căn biệt thự riêng trong dãy căn hộ Hạ gia, đã trở thành phòng thay đồ chuyên dụng của bốn người họ.
Được rồi, cuộc sống của người có tiền mà, mấy người nghèo như chúng ta không hiểu được đâu.
Những món quà đến sau, cái nào đến tháo ngay cái đó, để tránh bị dồn vào một đống.
Bốn người sắp kết hôn đang được một nhóm nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng vây quanh, bao nhiêu là ý tưởng bao nhiêu là sáng tạo, quả thật nhiều đến xem không xuể.
Từ thiết kế lễ phục cho đến tạo hình của cái nút nhỏ nhất, và mỗi một nếp gấp, đều được tính toán kỹ lưỡng và được thử đi thử lại nhiều lần rồi mới quyết định.
Váy cưới của Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển, toàn bộ được làm từ hoa tươi và may bằng chỉ vàng, mỗi bộ đồ có giá trị lên đến hàng trăm triệu.
Đành chịu thôi, đó là chỉ vàng và hoa trà được nhân giống nhân tạo mới có được đó!
Mỗi một thứ đều đáng giá ngàn vàng!
Bốn người làm mẫu mà cũng mệt chết được, sau khi đo kích thước xong, còn phải thử từng loại trang phục nữa.
Thử hết cả ngày trời, bốn người mệt đến xém đi không nổi.
Ngay cả Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cũng bận bịu chạy đôn chạy đáo.
Với vai trò là đương gia và mẹ của mấy đứa nhỏ trong nhà, cho nên có nhiều chuyện phải làm nhất.
Vì muốn tổ chức hôn lễ thành công, mà số người trong nhóm trợ lý của hai người đã lên đến hàng ngàn người.
Nhiệm vụ của hai người mỗi ngày chính là đưa ra các chỉ thị, và nghe báo cáo từ các trợ lý.
Chính vì thế, hai người bận đến ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Nhưng làm cha mẹ, thì có cực mấy cũng cảm thấy xứng đáng.
Văn Gian Thanh và Lưu Nghĩa cùng với đám phụ nữ Thẩm gia, và tất cả phu nhân tiểu thư thân thiết, đều cùng qua đây giúp đỡ.
Mọi người cùng nhau làm trước làm sau, tuy là vội vã và căng thẳng, nhưng cũng hiếm khi mọi người được tụ tập và có thể cùng trò chuyện với nhau.
Mỗi khi nói đến con cái của mình, lại trở thành chủ đề nói mãi không xong.
Nhất là bây giờ Văn Gian Thanh Hạ Thẩm Châu Thẩm Viễn Thẩm Mạch đã lớn hết rồi, những vấn đề liên quan đến tương lai, tình yêu của tụi nhỏ và vân vân, đều là chủ đề để bàn tán!
Tối hôm đó, Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà lại cùng nhau đi thử trang sức sẽ đeo trong ngày cưới.
Hai người vừa thử vừa trò chuyện.
Đang nói chuyện với nhau, thì đột nhiên Vu Tiểu Uyển cảm thấy buồn nôn, không kịp nói với Thẩm Hà, đã che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Thẩm Hà hết cả hồn, chạy vào trong liên tục vỗ vào lưng Vu Tiểu Uyển: “Cậu làm sao vậy? Đang yên đang lành mà đột nhiên lại…..”
Thẩm Hà chưa nói hết câu, đã có một ý nghĩ lóe sáng trong đầu!
Anh hai và Tiểu Uyển đã đính hôn được ba năm rồi, hai người từ sớm đã sống cùng nhau.
Không lẽ, không lẽ là……
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Hà đã kích động đến run cả tay: “Tiểu Uyển, có phải cậu có thai rồi không?”
Vu Tiểu Uyển bất ngờ, rồi trợn tròn mắt nói: “Không phải chứ?”
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Thẩm Hà nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ gia đình chạy đến ngay.
Cô dâu đột nhiên tìm bác sĩ, làm cho mọi người trong nhà đều hoảng sợ, cùng nhau chạy đến đó.
Đợi sau khi bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Vu Tiểu Uyển xong, liền nở một nụ cười vui mừng với Thẩm Thất: “Chúc mừng phu nhân, mừng cho phu nhân! Thiếu phu nhân đã có thai sáu tuần rồi ạ!”
“Cái gì!” Những người có mặt sau khi nghe tin này, phải nói là mừng đến phát điên lên được!
Vu Tiểu Uyển có thai rồi!
Thẩm Thất đã rất kích động và vui mừng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng tôi cũng làm bà nội rồi! Nào nào nào, Tiểu Uyển, mau ngồi xuống đi, đừng để bị mệt! Con đúng là người có công lao lớn trong gia đình chúng ta đấy!”
Thẩm Hà cũng kéo tay Tiểu Uyển nói: “Phải đó, Tiểu Uyển, lần này cuối cùng cậu cũng đã vượt mặt bọn tớ rồi! Tớ sắp làm cô út rồi!”
Vu Tiểu Uyển vẻ mặt e ngại, đỏ hết cả mặt, bản thân cô còn không nghĩ đến chuyện đó.
Thẩm Duệ đang ở bên ngoài, khi nghe được tin trên điện thoại, anh ta sắp làm ba, đã vui mừng đến chết đi được, bỏ lại tất cả công việc đang dang dở, lập tức chạy về nhà, ôm chầm lấy Vu Tiểu Uyển không chịu buông ra.
“Đừng vậy mà.” Vu Tiểu Uyển lập tức đỏ bừng hết cả mặt: “Ở đây có nhiều người!”
Mọi người trong nhà cùng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta mau đi ra đi, để gia đình hai người chúng nó cùng nhau trò chuyện!”
Mặt của Vu Tiểu Uyển càng đỏ hơn nữa.
Không đợi Vu Tiểu Uyển giữ lại, tất cả mọi người trong nhà, trong chốc lát đã rời khỏi hết trơn.
Chỉ còn lại Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển hai người thôi.
Thẩm Duệ lại ôm Vu Tiểu Uyển và cười như một tên khờ, hoàn toàn không biết phải nói gì cho phải.
Vu Tiểu Uyển nhìn ông chồng ngốc của mình, chỉ có thể vuốt trán rồi nói: “Sao tôi lại có một ông chồng khờ khạo thế này?”
Thẩm Duệ cười hi hí, nói: “Vợ à, em lợi hại thật! Anh rất yêu em!”
Nghe lời nói ngọt ngào và chân thật của Thẩm Duệ, Vu Tiểu Uyển cuối cùng đã bật cười, đưa tay lên chỉ vào đầu Thẩm Duệ: “Anh đó…..”
Thẩm Duệ ôm Vu Tiểu Uyển thật chặt: “Tiểu Uyển, anh cảm thấy giống như một giấc mơ vậy.”
“Em cũng thế.” Vu Tiểu Uyển vẻ mặt đầy cảm xúc: “Cứ cảm giác như trong mơ vậy. Giấc mơ này, quả thật rất đẹp!”
Thẩm Duệ nâng mặt Vu Tiểu Uyển, nhẹ nhàng trao một nụ hôn, nói một cách thành khẩn: “Tiểu Uyển, anh sẽ dùng cả đời mình để yêu thương em và con.”
“Dạ.” Vu Tiểu Uyển dịu dàng gật đầu.
Thẩm Hà sau khi rời khỏi phòng của Tiểu Uyển, đã đứng ở trong vườn, cười tủm tỉm nhìn vào mọi thứ trước mắt.
Cảm thấy thật có ý nghĩa.
Cuộc sống chính là thế, truyền từ đời này sang đời khác, có như vậy mới sống thật ý nghĩa và hạnh phúc.
Nghĩ đến bà cố, bà ngoại, mẹ mình và mình, sau đó là đời tiếp theo.
Cuộc đời đại khái chính là thế, mới cảm nhận được đắng cay ngọt bùi.