“Cô gái của tôi, thật ra em đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, đúng không?”Phạm Ly lại hỏi thêm một lần.
“Đúng vậy.” Phan Nhuận tiếp túc nói: “Em xin lỗi.”
“Vậy em có ghét bỏ anh không?”Phạm Ly tiếp tục hỏi: “Anh không còn trong sạch nữa.”
Phan Nhuận liên tục lắc đầu: “Anh nói vớ vẩn gì vậy? Đó không phải là lỗi của anh, kể cả lần này, anh cũng là kẻ bị hại mà! Phạm Ly, anh vẫn là anh của ngày xưa, chưa bao giờ thay đổi.”
“Vậy à?” Phạm Ly vẫn ôm lấy Phan Nhuận: “Vậy sao lúc em giúp anh giải quyết, tại sao lại dùng tay?”
“Em…em…”Phan Nhuận nói một cách khó khăn. “Thật ra em cũng không có kinh nghiệm. Đừng thấy em sắp 40 tuổi rồi, thật ra, em vẫn chưa từng…hơn nữa, em biết anh rất để tâm đến việc này, anh không thích bị người khác đụng vào. Vậy nên, em chỉ còn có thể chọn cách tiếp xúc ít nhất này, để giúp anh giải quyết…”
“Vì vậy, cô gái của anh, trước giờ đều lo nghĩ cho anh thôi sao?” Trái tim Phạm Ly, như đang ở địa ngục vùng vẫy để thoát ra vậy.
Người giúp anh ta thoát khỏi nơi ấy, chính là Phan Nhuận.
“Đúng vây.” Phan Nhuận trả lời một cách chân thật.
Cánh tay Phạm Ly càng dùng sức hơn nữa, Phan Nhuận bị ôm chặt đến nỗi sắp không thở nổi.
Câu trả lời của cô ấy, có vấn đề gì sao?
“Cám ơn em.” Phạm Ly nhẹ nhàng mở miệng ra nói: “anh không sao rồi!”
“Những người khác đều đang đợi ở ngoài, để em ra kêu họ vào.” Phan Nhuận đợi Phạm Ly buông mình ra, sau đó kiếm được đôi giày cao gót của mình, cứ thế mà xách đi ra ngoài.
Phạm Ly không có níu kéo cô ấy lại.
Trái tim Phan Nhuận, có đôi chút khó chịu.
Xem ra đã đến lúc cô ấy thật sự phải rời khỏi rồi.
Ừ, vậy thì rời khỏi vậy.
Tuy rằng, trong lòng rất không nỡ rời xa.
Những ngày tháng bên cạnh Phạm Ly,chính là thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ấy.
Phan Nhuận đẩy cửa ra, và nói với mọi người: “Anh ấy không sao rồi, mọi người vào trong đi.”
Phạm Thành vừa nghe được Phạm Ly không sao, quên cả tiếng cám ơn với Phan Nhuận, mà lập tức xông vào, ôm lấy Phạm Ly không thốt nên lời nào và nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Phạm Ly và anh trai song sinh của mình ôm lấy nhau, và không ai làm phiền đến tình cảm giữa họ cả.
Thẩm Thất chân thành tha thiết nói: “cám ơn em.”
Phan Nhuận cười một cách cay đắng, và lắc đầu, nói: “ vậy anh ấy giao cho mọi người, em về đây.”
Phan Nhuận cứ vậy mà xách theo đôi giày cao gót, dáng đi loạng choạng mà đi ra ngoài.
Trong một thời gian dài như vậy, cô ấy cứ vậy mà quỳ lên sàn nhà lạnh buốt ấy mà giúp Phạm Ly giải quyết.
Cô ấy không hề màng đến nỗi đau trên cơ thể, trong lòng chỉ muốn cứu lấy cơ thể của Phạm Ly.
Giờ đây Phạm Ly đã không có gì rồi, cô ấy cũng không cần cho người khác biết cô ấy đã làm những gì.
Tình cảm 5 năm này, đối với cô ấy đã là sự báo đáp tốt nhất rồi.
Đứng ở bên ngoài, nền nhà dưới chân lạnh đến thấu xương, Phan Nhuận mới chớt nhận ra mình vẫn chưa mang giày.
Sau khi mang xong đôi giày, Phan Nhuận xoa xoa đôi chân sưng tấy lên vì đã quỳ trên nền nhà lạnh buốt ấy trong một thời gian dài, và mỉm cười, sau đó đứng thẳng người lại, lấy chiếc điện thoại ra và gọi: “hãy book cho tôi một vé máy bay đi Los Angeles. Đúng vậy, bây giờ, chuyến bay sớm nhất.”
Vừa kết thúc cuộc gọi, Phan Nhuận liền hít thở một hơi thật sâu.
Bản thân vẫn phải biết điều một chút, mà chủ động rời khỏi thôi.
Không nên khiến cho anh ấy khó xử.
Dù sao, cũng đã 5 năm rồi, anh ấy đối với mình cũng quá đủ rồi.
Phan Nhuận đã tìm được xe của mình, và đã nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Cô ấy lại không biết rằng, thật ra Phạm Ly vốn không có ý định muốn chia tay với cô ấy…
Đợi sau khi tâm trạng Phạm Thành đã ổn định lại, thì Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi mới bước vào.
“Mình không sao.” Phạm Ly lại một lần cam đoan với họ: “lần này, mình thật sự không sao. Lúc mình còn nhỏ, có thể sẽ không chịu nổi sự tổn thương và đả kích này. Nhưng mình đã 35 tuổi rồi, mình có thể chịu đựng được.”
Nhìn thấy Phạm Ly thật sự không sao, mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm.
Thật sự là nhẹ cả người.
Hạ Nhật Ninh nói: “ May mà nhờ có Phan Nhuận, nếu không thì, chúng tôi cũng không biết nên làm gì.”
Văn Nhất Phi cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, con người cô Phan thật sự rất tốt.”
Đột nhiên Phạm Ly mở miệng nói: “mọi người, tôi muốn kết hôn rồi.”
Câu nói này của Phạm Ly vừa được thốt ra, những người có mặt ở đó liền kinh ngạc đến nỗi mất hết hồn vía.
Anh ấy có phải do bị kích động mạnh quá, nên điên rồi không?
“Trong lúc tôi đang hôn mê, tôi nghe được giọng của Phan Nhuận luôn ở bên tai gọi tên tôi. Cô ấy bảo tôi, đừng sợ, cô ấy còn nói, vẫn còn có cô ấy ở đây. Trong khoảnh khắc đó, tôi yên tâm một cách lạ lùng. Tôi biết cô ấy đang làm gì, nhưng tôi không có cảm giác kháng cự. Tôi kháng cự với tất cả mọi người, nhưng trong giây phút đó, tôi lại không có kháng cự cô ấy.” Phạm Ly mỉm cười nói tiếp: “cô ấy là một cô gái tốt. Cô ấy đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại không thể hiện ra ngoài một chút nào cả, cô ấy vẫn luôn bảo vệ cho dạnh dự của tôi.”
Thẩm Thất dường như đã hiểu ra: “vì vậy, cậu đã nghĩ thông rồi?”
Phạm Ly gật đầu: “Đúng vậy. Nếu như là trước kia, có lẽ tôi vẫn còn rất mơ màng. Nhưng qua sự việc hôm nay, tôi chợt hiểu ra, người mà tôi muốn đợi, chính là cô ấy!”
Phạm Thành ôm lấy anh em của mình, nói: “bất luận em đưa ra quyết định gì, anh cũng sẽ ủng hộ em! Phạm Ly, chúng ta mãi mãi cũng sẽ ở bên nhau!”
“Anh, nhiều năm nay, đã khiến anh phải chịu uất ức rồi.” Phạm Ly càng dùng sức ôm chặt lấy anh của mình: “cám ơn anh đã bảo vệ em nhiều năm như vậy.”
Phạm Thành nước mắt như mưa: “chúng ta là anh em ruột thịt mà, đừng nói những lời như vậy.”
Văn Nhất Phi cũng bước qua ôm lấy Phạm Thành: “cậu có thể nghĩ thoáng như vậy, thật sự rất tốt. Vẫn tốt, vẫn còn chưa muộn. Cậu mới 35 tuổi, vẫn còn kịp mà.”
“Nhưng cô gái của tôi, sắp không đợi kịp rồi.” Phạm Ly sau khi ôm Văn Nhất Phi xong, quay sang nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, tôi có thể nhờ cậu việc này không?”
“Cho dù phải liều luôn cái mạng già này cũng sẽ giúp cậu, nói đi, chuyện gì.” Thẩm Thất mỉm cười và trả lời: “nếu tôi không làm được, thì tôi sẽ kéo theo Tiểu Nghĩa cùng làm với tôi, Tiểu Nghĩa cũng không được nữa, vậy thì tôi kéo thêm Tư Y Cẩm, nếu họ còn chưa đủ nữa, thì tôi sẽ phát động hết tất cả phụ nữ trong nhà tôi ra giúp cậu!”
Phạm Ly cũng cười lên và nói: “vẫn là Tiểu Thất hiểu tôi nhất!”
“Được rồi, chuyện này cứ việc giao cho tôi.” Tiểu Thất tiếp tục nói: “Bây giờ cha mẹ cậu cũng đã biết chuyện này rồi, đang nổi trận lôi đình đó. Tôi nghĩ, việc trước tiên cậu nên làm bây giờ, chính là đi làm cho họ yên lòng trước, nhân tiện giải quyết luôn chuyện của Mộc Thanh. Chuyện này, nhất định phải có kết quả, nếu không, rất khó nói chuyện với Phan Nhuận.”
Phạm Ly vẫn chưa kịp nói gì, thì ánh mắt Phạm Thành liền trở nên u ám, và nói: “Dám bỏ thuốc cho người của Phạm gia dùng, đây là một việc đại kị! Tuyệt đối khổng thể cho ả ta tiếp tục ở bên cạnh nữa!”
Hạ Nhật Ninh nói: “chuyện này phải xử lý cho thật cẩn thận, dù gì Phạm Đinh Đinh cũng là con của cô ta. Nếu như không muốn nó sau này căm ghét cậu, thì cậu không nên hành động theo cảm tính quá.”
Người đã có gia đình như Hạ tổng, đã không còn như xưa nữa rồi.
Tuy rằng bản tính anh ấy vẫn còn rất hăm hở, nhưng khi làm bất cứ việc gì, anh ấy cũng đặt gia đình lên vị trí hàng đầu mà suy nghĩ trước.
Văn Nhất Phi cũng nói: “Đúng vậy, nếu như không có Phạm Đinh Đính thì, trực tiếp tiêu diệt cô ta là xong rồi. Nhưng giờ đây lại có Phạm Đinh Đinh, trong chuyện này chúng ta phải cẩn thận. Bây giờ đứa con còn nhỏ, vẫn còn có thể giấu được, nhưng khi nó lớn lên rồi thì chưa chắc có thể giấu được đâu.”