Thẩm Thất có một mái tóc óng mượt tự nhiên, đen óng suôn thẳng.
Đó là điều mà cô bé mong muốn!
Nhưng tóc cô bé mới ngang vai lại phải cạo bỏ.
Thẩm Thất nghe câu nói này, mũi có phần chua chát.
Cô ấy là người làm mẹ. Cô ấy cũng có con gái.
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, mái tóc dài đối với người con gái quan trọng mức nào.
Thẩm Hà rất quý mái tóc cô bé, luôn tìm đủ mọi cách để bảo dưỡng tóc, cho nên mới luôn đen óng đẹp thế kia.
Cô bé này chẳng qua lớn hơn Thẩm Hà không mấy tuổi, đúng lúc yêu cái đẹp nhất, bây giờ lại phảir cạo tóc bỏ.
Phần chua chát trong lòng này, phần bất lực này.
Thẩm Thất thực sự không nhịn được, cô ấy tiến lên trước, từ trong túi lấy ra một phong bì, đặt trên giường, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô bé một lúc, rồi quay người bỏ đi.
Đi đến hàng lang, Thẩm Thất vừa đi vừa khóc.
Tiểu Hạ và Hàn Tắc Phương đuổi theo ra ngoài, hai người liền thấy cảnh Thẩm Thất bởi vì đau lòng mà rơi nước mắt.
“Thiếu phu nhân.”
“Tiểu Thất.”
Tiểu Hạ và Hàn Tắc Phương đồng thời gọi lấy.
Thẩm Thất liền đứng lại, chầm chậm quay người lại, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cô ấy không khóc ra tiếng, nhưng dáng vẻ lặng lẽ rơi nước mắt của cô ấy, lại càng khiến người ta đau lòng.
“Không sao.” Thẩm Thất cúi mắt xuống: “Tiểu Hạ, sau này nhờ cậu thường xuyên qua thăm, tôi thấy đừa bé phải chịu tội thế này lòng rất khó chịu.”
“Tôi hiểu, thiếu phu nhân.” Tiểu Hạ liền nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi là được.”
Lúc này, mẹ cô bé cầm theo phong bì đi ra, thấy họ đứng trên hành lang, vội nói với Thẩm Thất: “Tiền này quá nhiều, tôi không thể nhận.”
Thẩm Thất đem phong bì đưa lại: “Cầm đi. Cô bé trị bệnh cần đến rất nhiều tiền. Chút tiền này đối với tôi mà nói không đáng là bao, để cô bé vui vẻ một chút.”
Tiểu Hạ cũng nói: “Đúng thế, cô đừng từ chối. Sau này có gì cần cứ gọi cho tôi. Đây là số điện thoại của tôi.”
Tiểu Hạ đem danh thiếp của mình đưa sang.
Mẹ cô bé rất biết ơn mà nhận lấy.
Không ai nói với bà ấy, tấm danh thiếp này của Tiểu Hạ rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.
Chỉ cần cô ấy cầm theo tấm danh thiếp này đến bất kỳ một cô ty con nào của tập đoàn tài chính Hạ thị, đều có thể không cần thông qua cấp trên mà có thể trực tiếp điều động được một số lượng lớn tài nguyên.
Tất nhiên, cũng không ai nói với bà ấy chuyện này.
Việc lạm dụng chức quyền hậu quả sẽ rất thảm.
Chào tạm biệt hai mẹ con cô bé, Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương rời khỏi bệnh viện.
Đứng trước cửa bệnh viện, Thẩm Thất lau khô nước mắt trên mặt, nói với Hàn Tắc Phương: “cám ơn anh dẫn tôi qua đây. Tôi phải về rồi.”
Hàn Tắc Phương thấy Thẩm Thất quay người muốn bỏ đi, Hàn Tắc Phương liền gọi lấy cô ấy: “Tiểu Thất, thế cô tin tôi chưa? Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Thẩm Thất ngây ra nhìn Hàn Tắc Phương, qua rất lâu mới gật đầu, nói: “Tôi tin anh. Tôi tin tấm lòng của mọi người trên thế giới, vốn dĩ đều không cấu. Không cần biết lúc trước từng làm chuyện gì, kịp thời quay đầu, mãi không bao giờ là muộn.”
Hàn Tắc Phương khẽ bật cười.
“Tạm biệt!” Hàn Tắc Phương vẫy tay với Thẩm Thất: “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy! Tiểu Thất, chờ mà xem!”
Thẩm Thất gật đầu, cùng với Tiểu Hạ quay người lên xe.
Hàn Tắc Phương nhìn theo xe của Thẩm Thất mỗi ngày một xa, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt vốn dĩ ấm áp trong chốc lát liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt và tàn khốc.
“Đúng là một người phụ nữ thú vị.” Hàn Tắc Phương ngước đầu nhìn bầu trời tự nói tự nghe , nói: “Tôi hình như thực sự có chút hứng thú, chờ mà xem.”
Nói dứt lời, Hàn Tắc Phương quay người mở cửa xe, đạp ga, cứ thế chạy đi.
Thẩm Thất đi trên đường, điện thoại reo lên, là Trình Thiên Cát gọi đến.
Thẩm Thất bắt lấy: “Thiên Cát? Chuyện gì đó?”
Trình Thiên Cát than nhẹ một tiếng trong điện thoại, nói: “Tiểu Thất, Vưu tỷ và ông Hạ đáng lo cho em.”
Thẩm Thất không hiểu mà hỏi ngược lại: “Lo cho em?”
Trình Thiên Cát ừm một tiếng, nói: “Gần đây em có phải thường xuyên gặp một người đàn ông tên Hàn Tắc Phương?”
Mắt Thẩm Thất liền mở to: “Các người làm sao mà biết?”
“Đừng khẩn trương, đừng lo lắng.” Trình Thiên Cát liền giải thích nói: “Bọn anh có mạng tình báo riêng. Chứ không có giám sát em, là đang âm thầm bảo vệ em. Hạ gia cũng có người âm thầm bảo vệ em. Nói cho cùng xảy ra nhiều chuyện thế kia, em bị bọn buôn người bắt bán, Tiểu Hà bị người ta bắt cóc. Mấy chuyện này quá ác liệt, chúng anh không thể không đề phòng.”
Thẩm Thất không nói gì.
Trình Thiên Cát nói không sai.
Thời gian này, xảy ra thật sự quá nhiều chuyện.
Đặc biệt vừa xảy ra chuyện kinh khủng thế kia, Hạ gia làm sao chút động tĩnh cũng không có chứ?
“Em không ngại chuyện này.” Thẩm Thất trả lời.
“Bọn anh luôn đang điều tra Hàn Tắc Phương. Trên thực tế, bất cứ một ai đột nhiên xuất hiện bên cạnh em, chúng anh đều sẽ điều tra.” Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Tiểu Thất, Hàn Tắc Phương này không đơn giản.”
Thẩm Thất không kiềm được hỏi: “Anh ta là người gì? Có phải là người đứng sau bức màn chuyện ở thị trấn suối nước nóng.”
“Chuyện này vẫn chưa chắc.” Trình Thiên Cát trả lời nói: “Nhưng có thể khẳng định một điều, thân phận của người này quá hoàn mỹ. Nhưng một cái lý lịch quá hoàn mỹ, thường luôn có vấn đề. Trước mắt, bọn anh vẫn đang tiến hành điều tra tiếp, em tạm thời đừng đi gần cậu ta quá.”
“Biết rồi.” Thẩm Thất trả lời nói: “Em đã không còn là Thẩm Thất lúc trước, trên người gánh vác nhiều nhiệm vụ và trọng trách thế kia, em không thể bướng bỉnh. Trên thực tế, em cũng từng nghi ngờ anh ta. Hôm nay em đã chất vấn anh ta, anh ta hình như giải thích rất trọn vẹn. Không sao cả. Em đem chuyện này giao cho Tiểu Hạ, sau này em cũng sẽ không gặp anh ta.”
Trình Thiên Cát bật cười: “Thế thì tốt. Anh chỉ là nhắc nhở em, không có ý gì khác.”
“Ừm, cám ơn anh. Đúng rồi, trong thời gian này anh thế nào?” Thẩm Thất hỏi: “Năm mới, đều không thấy anh đâu.”
Trình Thiên Cát vẫn cứ cười: “Anh rất khỏe! Đối với anh mà nói, ăn tết hay không, thực ra không gì khác biệt. Được rồi, anh không làm phiền em nữa. Có chuyện gì cứ gọi cho anh mọi lúc. Được không?”
“Ừm.” Thẩm Thất trả lời rồi, cúp máy.
Điện thoại vừa cúp máy, lại có một cuộc gọi khác gọi đến.
Lần này người gọi là Phùng Mạn Luân.
Ngón tay Thẩm Thất xoa nhẹ một cái, sau khi do dự, vẫn là bắt máy: “Sư huynh, chuyện gì thế?”
Tiểu Hạ đang láy xe, liền nhìn kính chiếu hậu nhìn lấy Thẩm Thất.
Phùng Mạn Luân cũng không vòng vo, trực tiếp nói với Thẩm Thất: “Coi chừng người đàn ông mới xuất hiện bên cạnh em, trước mắt anh đang điều tra bối cảnh cậu ta. Rất sâu. Tiểu Thất.mói thẳng là tạm thời anh chưa phát hiện điểm gì đáng ngờ. Nhưng người càng như thế, càng nguy hiểm. Nói rõ thời gian lên kế hoạch của cậu ta càng dài, cho nên mới làm được lý lịch hoàn mỹ đến thế.”
Thẩm Thất cảm thấy chuyện này có vẻ lớn.
Tại sao mọi người đều đang điều tra Hàn Tắc Phương, sau đó mọi người đều nói lý lịch của Hàn Tắc Phương không chút vấn đề, nhưng chính là muốn mình cẩn thận người này?