Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201209


Tinh thần của Gia Cát Du Du mấy ngày này đều không tốt, người cô bé rất mệt mỏi, có vẻ giống như đang bị ốm.



Mọi người đề xuất bảo cô bé đi khám bác sỹ, cô bé đều nhất mực từ chối ngay, kiên quyết không cho bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho mình.



Nếu cô bé đã kiên quyết như vậy, những người khác cũng chẳng biết nói gì nữa.



Nhưng mấy ngày hôm nay mọi người thật sự bận ngửa mặt, Gia Cát Du Du lại tách đội như vậy, cũng không trách được tổ trưởng tổ quảng cáo cảm thấy uất ức.



Tổ trưởng tổ quảng cáo tiếp tục nói: “Gia Cát Du Du này bản lĩnh thì không có mấy, nhưng tính tình lại rất khó chịu. Tớ còn một việc chưa nói với cậu đấy, hồi tháng trước, Gia Cát Du Du vô cớ mất tích, không tìm thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không nghe. Có rất nhiều công việc đều mắc ở chỗ cậu ý, cậu cũng biết đấy, những người như chúng tớ đều là mỗi người một việc, chỉ cần thiếu một mắt xích, sẽ rất dễ thành ra chậm tiến độ. Bạn Cung Tử Á qua giúp đỡ, cậu ý không cảm ơn thì thôi, lại còn mắng cho một trận tơi bời. Thẩm Hà, con người này tớ thật sự không muốn nhận nữa, cậu xem có thể điều cậu ý đến tổ khác được không? Tổ của tớ thật sự không thể chậm trễ được nữa! Bây giờ công việc của cậu ý đa số đều phân cho người khác rồi, chỉ để lại cho cậu ý một ít việc thôi. Nhưng chỉ có một ít việc đó thôi, cậu ý cũng không làm tốt được! Một nhân viên như vậy, doanh nghiệp nhà tớ thật sự không thể nào dám thuê đâu!”



Sau khi nghe tổ trưởng tổ quảng cáo trút giận xong, Thẩm Hà thở dài một cái, rồi nói: “được rồi, tớ biết hết rồi. Lát nữa tớ sẽ trao đổi với cậu ý, xem xem rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì. Cậu quay về trước đi, cậu là tổ trưởng, chạy đi rồi, những người khác đều không xoay sở được.”



“Tớ biết rồi, vậy tớ đi về trước đây.” Cô bé tổ trưởng tổ quảng cáo này cũng rất tốt tính, sau khi trút giận với Thẩm Hà xong, cô bé lau khô nước mắt, quay về tiếp tục lao đầu vào làm việc.



Mọi người đều là người thừa kế của gia đình, tương lai sẽ còn phải chịu đựng rất nhiều nỗi uất ức và khó khăn.



Khóc xong rồi, lau khô nước mắt, lại tiếp tục làm việc.



Thật ra, họ không hề õng ẹo như mọi người vẫn nghĩ đâu, những lúc họ chăm chỉ làm việc, người khác đều không nhìn thấy, vì chỉ nhìn thấy mặt ăn chơi của họ, nên đã tạo thành một sự hiểu lầm, cảm thấy trong số những con nhà giàu ai nấy đều không có chí tiến thủ.



Đúng vậy, trong số họ thật sự có những con nhà giàu ăn chơi trác táng, và còn là số lượng không nhỏ.



Nhưng, đa số con nhà khá giả, không những không ăn chơi, ngược lại còn có sự cố gắng và chịu khó hơn người bình thường rất nhiều.



Bởi vì, từ nhỏ họ đã được giáo dục phải giữ vững trọng trách, cần phải cố gắng hơn người khác gấp mười gấp trăm lần, mới có thể ngồi vững được vị trí đó.



Bất luận là con trai hay con gái, thật ra mọi người từ nhỏ đã nỗ lực từ xuất phát điểm rồi.



Vì vậy, mọi người đều hiểu rất rõ, nếu từ nhỏ không cố gắng, vậy khả năng rất lớn sau khi trưởng thành, các anh chị em trong nhà đều đứng ở vị trí cao, chỉ có mình trở thành một vương gia nhàn dỗi, không biết lúc nào sẽ bị người khác lấy mất cổ phiếu trong tay.



Vì vậy, ai dám lơ là chứ?



Thẩm Hà chờ sau khi cô bé rời đi, nghĩ một lúc, quyết định đích thân đi tìm Gia Cát Du Du nói chuyện.



Thẩm Hà tìm một vòng, rồi tìm thấy Gia Cát Du Du trong phòng vệ sinh.



“Gia Cát Du Du, cậu có tiện trao đổi một chút không?” Thẩm Hà dựa người vào tường, mở lời nói: “chỗ này yên tĩnh, cũng không có người khác, có tiện trao đổi với tớ một chút không?”



Gia Cát Du Du vừa thấy Thẩm Hà đến, cô bé lập tức tắt vòi nước, lấy ra hai tờ khăn giấy lau ngón tay, rồi tiện tay vứt luôn vào thùng rác, mở lời nói nhỏ: “được thôi! Cậu muốn trao đổi gì với tớ vậy?”



Đối với Cung Tử Á, Gia Cát Du Du có thể huênh hoang khí thế, nhưng khi đối diện với Thẩm Hà, cô bé thật sự không có gan đấy.



“Tổ trưởng của cậu vừa nói với tớ, nói là biểu hiện gần đây của cậu không được tốt. Cậu cũng biết đấy, còn hơn một tuần nữa thôi là chúng ta phải rời khỏi đảo rồi, tuy chúng ta đã hoàn thành đề phụ của Chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng đề chính còn chưa hoàn thành đấy! Mọi người đều tranh thủ từng giây từng phút, dốc hết công sức cộng thêm cho mình một phần bảo hiểm. Nhưng cậu lại làm chậm trễ vào lúc này, như vậy có thích hợp không?” Thẩm Hà nói chuyện không hề khách sáo chút nào.



Thẩm Hà cũng chỉ tranh thủ thời gian đến nói chuyện với Gia Cát Du Du thôi! Cô bé cũng rất bận!



Gia Cát Du Du nghe Thẩm Hà nói vậy, vừa định giải thích, đột nhiên dạ dày lại cảm thấy cồn cào, cô bé lấy tay bịt miệng lại, quay người vào ôm bồn cầu nôn ào ào.



Lúc đầu Thẩm Hà hơi ngơ ngác, cũng tưởng Gia Cát Du Du vì nghe những lời nói của mình mới buồn nôn, nhưng tiếp theo Thẩm Hà phản ứng lại ngay!



Gia Cát Du Du này buồn nôn hơi không bình thường!



Thẩm Hà tiến lên một bước, cô bé nắm lấy cổ tay của Gia Cát Du Du rồi nói: “đi, theo tớ đi gặp bác sỹ.”



Vừa nghe đến đi gặp bác sỹ, Gia Cát Du Du lập tức cuống lên, sống chết không chịu đi.



Thẩm Hà là người như thế nào chứ?



Cô bé tập võ từ bé đó!



Cho dù là con trai cũng không phải là đối thủ của Thẩm Hà, Gia Cát Du Du làm sao có thể chống lại được?



Thấy gần bị Thẩm Hà lôi ra khỏi phòng vệ sinh, Gia Cát Du Du biết là có những chuyện không thể giấu được nữa rồi.



Bụp một cái cô bé quỳ ngay xuống trước mặt Thẩm Hà.



“Cậu làm cái gì vậy?” Thẩm Hà cau mày: “đứng dậy đi, tớ chỉ đưa cậu đi khám bác sỹ thôi mà, có phải đưa cậu đi hành hình đâu, cậu không cần phải nhìn tớ sợ hãi như vậy! Tớ cũng có phải chưa bao giờ khám bác sỹ đâu, cậu lần này là sao thế? Bị ốm rồi, thì phải đi khám bác sỹ chứ, cố chịu thì sao khỏi được?”



“Không không không, Tiểu Hà, cậu cứu cứu tớ! Tớ không muốn đi khám bác sỹ! Nếu không, tớ chết chắc rồi!” Gia Cát Du Du nước mắt giàn dụa, khóc thê thảm cực độ.



Thẩm Hà giật mình nhảy dựng lên: “ơi ơi ơi, cậu cứ nói ra là được rồi, khóc làm gì thế? Được rồi được rồi, cậu đứng dậy đi, nói xem nào, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chỉ là khám bác sỹ thôi sao lại chết được?”



“Cậu nhận lời tớ trước đi, không được nói chuyện này ra. Nếu không tớ không đứng dậy đâu!” Gia Cát Du Du quỳ dưới đất không chịu đứng dậy.



“Được được được, tớ nhận lời cậu, cậu đứng dậy đi! Triều nhà Thanh diệt vong rồi, cậu còn thích quỳ thế sao.” Thẩm Hà trả lời với giọng hời hợt.



Nhận được câu trả lời của Thẩm Hà, Gia Cát Du Du mới từ từ đứng dậy từ dưới đất. Cô bé nhìn trước nhìn sau, sau khi xác định không có người, mới mở lời nói nhỏ: “Tiểu Hà tớ không phải bị ốm mà là tớ tớ chỉ là có thai rồi.”



“Có có thai?” Tiểu Hà dường như tưởng là mình nghe nhầm!



Chuyện có thai này, chẳng lẽ không phải là chỉ có người lớn mới có thôi sao?



Họ mới chỉ mười sáu tuổi mà!



Họ vẫn còn là trẻ con mà!



Sao lại có thể?



Lúc này Gia Cát Du Du mới lấy điện thoại ra, cô bé mở ra đưa cho Thẩm Hà rồi nói: “hôm đó là đêm giao thừa, Eddie uống say rượu, tớ có lòng tốt đưa cậu ý về phòng nghỉ ngơi, kết quả cậu ý, cậu ý đối xử với tớ hu hu hu, tớ không muốn sống nữa, thật sự là mất mặt quá! Những chuyện như vậy, bảo tớ làm sao mà nói ra được chứ?”



Thẩm Hà cầm điện thoại ra xem, những hình ảnh trên điện thoại, khiến Thẩm Hà lập tức đơ luôn tại chỗ!



Hóa ra họ thật sự là



Nhưng họ hoàn toàn không giống những cặp đôi yêu nhau mà!



Eddie này vẫn còn là vị hôn phu của Tiểu Uyển trên danh nghĩa đấy.



Bây giờ lại xảy ra chuyện này với Gia Cát Du Du.



Vậy sau này, Tiểu Uyển còn qua lại với Eddie kiểu gì đây?



Cho dù Vu Tiểu Uyển không nhất thiết sẽ lấy Eddie, nhưng những chuyện như vậy cũng rất ghê tởm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK