Dựa theo tình hình này, hẳn rằng Phùng Mạn Luân không định cho đứa trẻ này phát triển ở trong nước.
Như vậy cũng tốt.
Trình Thiên Cát không để ý tới chuyện kế thừa hay không, cho nên cũng không tính lưu lại người nối dõi cho mình.
Dù sao tiền trong tay hắn cũng đủ để hắn dưỡng lão, không quan tâm tương lai thế nào, hắn đều có thể sống tốt.
Ai nói con người nhất định phải có người nối dõi chứ?
Sống tốt đời này, cần gì quan tâm tới chuyện sau khi chết?
Nhất là người như Trình Thiên Cát.
Bản thân hắn xuất thân là sát thủ, từng sống những ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao, hắn làm sao có thể để ý tới chuyện này?
Nối dõi tông đường là truyền thống ăn sâu bén rễ vào trong xương cốt của người Việt Nam.
Nhưng nó không phải là truyền thống của mọi người trên thế giới.
Cho nên, Trình Thiên Cát nhìn rất thoáng, anh không giống Phùng Mạn Luân, tốt xấu để lại một người nối dõi cho mình.
Cùng lắm thì trước khi chết hắn sẽ lập một di chúc, để tiền lại cho đứa trẻ mình thích là được rồi.
Đã qua nhiều năm như vậy, Hạ Nhật Ninh vẫn luôn để ý tới người tình địch cũ này.
Cho nên, sau khi Thẩm Thất đi gặp Phùng Mạn Luân, Hạ Nhật Ninh luôn ở bên cạnh Thẩm Thất không buông tay. Thẩm Thất đi đâu, hắn sẽ ở đó, hơn nữa còn có vẻ bất mãn.
Thẩm Thất thật không biết nên nói gì cho phải.
Con trai con gái cũng đã sắp kết hôn rồi, mà hắn vẫn dính lấy cô như thế. . .
Ôi, trước kia là ai nói, vợ chồng chỉ cần kết hôn lâu dài, thì không ai quan tâm tới người kia nữa chứ?
Vì sao chủ tịch Hạ đã năm mươi rồi mà vẫn bám dính lấy vợ mình như vậy?
Khi những người lớn ghen tuông về chuyện này, Thẩm Duệ hẹn Vu Tiểu Uyển tới nơi yên tĩnh.
Mấy ngày gần đây, đám người bên cạnh không phải hỏi thăm bọn họ dự định bao giờ sinh con thì cũng hỏi thăm xem tương lai định sống ở đâu.
Bị hỏi nhiều thì ai cũng sẽ thấy phiền.
Vì vậy, Hạ Thẩm Duệ thu xếp công việc của mình, dẫn Vu Tiểu Uyển tìm một chỗ yên tĩnh, để tránh bị quấy rầy.
Lại nói, hai người trực tiếp lái xe hơn một ngàn ki-lô-mét, tìm được một trấn nhỏ nằm ở bên sườn núi.
Sau khi tập trung rất nhiều thôn trang trong núi, trấn này mới được thành lập. Nói cách khác, trước kia không có trấn này.
Bởi vì các hộ gia đình lớn trong núi đều đã chuyển đi, nhiều hộ tập trung ở nơi phong thủy vừa tốt, vừa bằng phẳng ở sườn núi này. Sau đó chính quyền địa phương dẫn đầu, bọn họ lại thành lập một trấn mới đặt tên là trấn Biệt Sơn.
Trấn Biệt Sơn có một con đường có thể đi thông ra bên ngoài, bởi vậy cũng có người tới đây du lịch, nhưng không nhiều.
Bởi vì giao thông không bị chặn, cho nên phần lớn nhà cửa ở đây đều là dạng nhà hai tầng.
Hơn nữa phần lớn đều là nhà ngói.
Có thể thấy được túi tiền của người dân trong trấn cũng tương đối dày, không phải là nơi nghèo đói.
Bởi vì cũng có vài nhóm người ở bên ngoài đến nơi này nghỉ phép, nên dần dần hình thành một ít nhà dân cho thuê.
Sau đó có người nhận thấy được cơ hội kinh doanh, lại thuê nhà của thôn dân và xây dựng Homestay đơn giản.
Sau khi có văn hóa Homestay, khách tới cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển dừng lại ở đây cũng là nhìn trúng văn hóa Homestay này, cho nên bọn họ ở đây hai ngày.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển chọn một Homestay có vẻ ngoài rất mới mẻ độc đáo rồi lái xe vào.
Sau khi đi vào liền có người đưa cho bọn họ một số thứ tự.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển đỗ xe vào nhà để xe, xuống xe rồi mang theo hành lý đi ra ngoài.
Hai người mới vừa đi được vài bước, lại nghe có người ở phía sau lưng thở hổn hển chạy tới, gọi hai người lại: “Xin lỗi, hai người có thể đổi với tôi được không?”
Thẩm Duệ cùng Tiểu Uyển nhìn lại, chỉ thấy một ông chú bụng bự với vẻ mặt xấu hổ, nói chuyện với hai người: “Thật ngại quá, vợ của tôi thích số thứ tự của hai người hơn, chúng ta có thể đổi không?”
Số thứ tự đỗ xe của mỗi người chính là số phòng tương ứng.
Nói cách khác bắt được số thứ tự nào thì sẽ có phòng ở số đó.
Tất nhiên, Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển chọn lựa chính là căn phòng tốt nhất và chỗ để xe tốt nhất.
Mà số thứ tự trong tay của người này là loại rẻ tiền, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Thẩm Duệ lập tức lắc đầu: “Xin lỗi, vợ chưa cưới của tôi cũng rất thích số này.”
Thẩm Duệ nói xong câu đó, liền kéo Vu Tiểu Uyển xoay người rời đi.
Lúc này, ông chú bụng to trung tuổi mới hậm hực quay trở lại.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển nghe được rõ ràng tiếng hai người kia nói chuyện ở phía sau.
Ông chú kia nói với vợ mình: “Em cũng nghe thấy được rồi đấy, người ta căn bản không đổi! Em đừng có làm khổ anh nữa, thật vất vả mới đi ra ngoài chơi một lần, em có thể yên tĩnh một chút không hả?”
Ngay sau đó, bọn họ lại nghe được một giọng nói chanh chua vang lên: “Đúng là một kẻ vô dụng! Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong! Còn nói cái gì cho tôi sống cuộc sống tốt? Bây giờ sống tốt còn chưa thấy đâu, ngay cả một chỗ đậu xe tốt một chút cũng không có!”
Người này nói xong, lại nghe có tiếng cửa xe đóng mạnh, tiếng giày cao gót vang lêm.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cười, bọn họ đi thẳng tới khu nhà, dựa theo số thứ tự trong tay để tìm chỗ gian phòng của mình.
Gian phòng Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển lựa chọn là một căn nhà nằm riêng lẻ.
Tường gạch màu xám, cửa kính cao cấp, cùng với các đồ nội thất sang trọng, khiến người ta có cảm giác bình yên.
Chỗ này tổng cộng có ba căn nhà nằm riêng lẻ, bên cạnh đều là khu vực có giá cả phải chăng, một căn nhà có bốn phòng, bốn gian phòng cùng chung một phòng bếp.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển bỏ đồ vào trong phòng, hai người lại thay quần áo ở nhà, đi tới bên ngoài lựa chọn rau quả để chuẩn bị làm bữa tối.
Ở đây có cung cấp nguyên liệu nấu ăn miễn phí, trong phòng đều có đầy đủ các loại dầu muối tương dấm, bởi vậy chỉ cần lựa chọn nguyên liệu nấu ăn thích hợp là được rồi.
Vu Tiểu Uyển mỉm cười nói với Thẩm Duệ: “Tối nay em sẽ cho anh nếm thử tay nghề của em.”
“Được.” Thẩm Duệ ôm lấy thắt lưng của Vu Tiểu Uyển, thổi nhẹ vào cổ cô, chọc cô cười khanh khách, nói cười: “Anh đừng làm loạn mà.”
Hai người nắm tay nhau đi tới, trông rất thân mật. Người khác vừa nhìn cũng biết bọn họ là đôi vợ chồng son.
Mấu chốt là hai người đều đẹp trai, xinh gái đi cùng với nhau, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Rất nhiều người đàn ông đàn bà lớn tuổi đều bị thu hút tới quên cả chọn nguyên liệu nấu ăn.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển sớm quen với cảm giác được mọi người chú ý. Bởi vậy bọn họ chỉ lễ phép gật đầu với người khác, rồi tiếp tục cúi đầu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn của mình.
Vu Tiểu Uyển là người nước E, cho nên cô biết làm vài món ăn của nước E, tuy nhiên cô lại cũng giỏi về món ăn địa phương.
Vu Tiểu Uyển quyết định lựa chọn nhiều một chút, thử nhiều lần, tránh làm hỏng bữa tối.
Vu Tiểu Uyển nhìn thấy có cà rốt thì thò tay chuẩn bị lấy một củ.
Vào lúc Vu Tiểu Uyển thò tay ra, một bàn tay khác đã vội vàng cướp củ cà rốt ở trước mặt Vu Tiểu Uyển.
Vu Tiểu Uyển kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương. Nhìn dáng vẻ, người phụ nữ này khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gương mặt lộ vẻ cay nghiệt, trong ánh mắt còn có phần khiêu khích.
Vu Tiểu Uyển mặc kệ cô ta, cô xoay người đi chọn củ cà rốt khác.