Thẩm Lục đẩy cửa bước vào, anh làm như không thấy gì, vẫn cởi giày quay người thay quần áo mặc ở nhà như bình thường.
Sùng Minh liền tùy tiện nằm trên sofa, hắn nhìn Thẩm Lục không rời mắt.
Ban đầu Sùng Minh còn mong chờ Thẩm Lục nhìn thấy hắn sẽ áy náy xin lỗi gì đó, nhưng hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Lục mở tủ lạnh, lấy ra một lon nước giải khát, vừa uống vừa uống ngồi trước bàn mở máy tính ra chuẩn bị tiếp tục làm việc tại nhà nhưng không có ai ở đây.
Cuối cùng Sùng Minhcũng không chịu được, hắn lấy tay cướp đồ uống trong tay Thẩm Lục sau đó nhìn Thẩm Lục bằng vẻ mặt lên án.
“Trả cho tôi.” Thẩm Lục cụp mắt xuống, rõ ràng là đang tức giận, hàng lông mi rậm rạp tạo thành một bóng đen dưới anh đèn làm vẻ mặt của anh càng trở nên khó hiểu.
Sùng Minh cứ chăm chú nhìn Thẩm Lục như vậy, hắn muốn nổi giận nhưng lại không nỡ nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em nhận sai một lần sẽ chết sao?”
“Tôi không làm gì sai làm sao phải nhận?” Thẩm Lục cướp lại đồ uống của mình, lại uống thêm một ngụm nửa rồi quay người mở email ra.
Quả nhiên email mới nhất của Thẩm Hà và Thẩm Duệ gửi đến không làm anh thất vọng.
Thẩm Lục vừa xem nội dung email lập tức trở nên hứng phấn, anh vứt đồ uống sang một bên bắt đầu tăng ca.
Sùng Minh tức giận đứng ở một bên, đợi rất lâu cũng không có câu trả lời, hắn chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế ở bên một không cam lòng hỏi: “Buổi tối hôm đó em ở trong khách sạn với người phú nữ đó! Em không có gì cần giải thích sao?”
Thẩm Lục ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt và khẩu khí đều rất bình tĩnh: “Sùng Minh, tôi là đàn ông. Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi tiếp xúc rồi hẹn hò với phụ nữ có gì không đúng?”
“Không được! Em là của anh!” Sùng Minh ngang ngược ra lệnh: “Không ai được chiếm đoạt em!” “Đó là tự anh nghĩ như vậy, tôi chưa bao giờ đồng ý với anh.” Nét mặt của Thẩm Lục vẫn bình tĩnh nhưng thái độ lại nghiêm túc hơn rất nhiều: “Anh giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi nhận tình của anh, nhưng anh không thể thay đổi xu hướng và cuộc đời của tôi. Nếu nói trên thế giới này còn có người có thể ảnh hưởng đến tôi thì người đó chỉ có thể là Tiểu Thất. Ngoài Tiểu Thất ra tôi sẽ không quan tâm đến cảm nhận của người khác.”
Con ngươi của Sùng Minh đột nhiên co lại, hắn bất giác muốn vươn tay bóp cổ Thẩm Lục.
Đối với Sùng Minh, Thẩm Lục trước mặt hắn không khác gì con kiến.
Chỉ cần hắn cử động ngón tay là có thể lấy cái mạng nhỏ của đối phương.
Chưa từng có ai dám ngỗ ngược với hắn như vậy, cũng chưa có ai dám từ chối hắn như vậy.
Trước khi gặp Thẩm Lục bên cạnh hắn chưa từng có sự tầm thường nào, có người đẹp nào mà hắn chưa từng gặp?
Cho dù là minh tinh quốc tế, cho dù là con gái nhà danh giá, cho dù là tiểu công chúa của gia tộc lớn, cho dù là ngưỡi mẫu nam của thương hiệu lớn quốc tế hắn đều đã gặp rồi.
Những người đó một mặt nơm nớp lo sợ Sùng Minh, mặt khác lại không nhịn được muốn đạt được lợi ích từ trên người hắn.
Chỉ cần Sùng Minh ngoắc ngón tay những người đó sẽ nhanh chóng đến bên cạnh hắn như con thiêu thân.
Nhưng hắn chưa từng để tâm đến những người này.
Chơi xong rồi vứt, đây là nguyên tắc hành sự xưa nay của hắn.
Nhưng từ khi gặp Thẩm Lục thì bên cạnh hắn lập tức trở nên sạch sẽ.
Nếu có ai không biết điều tiếp cận hắn sẽ bị đánh gần chết.
Ai bảo hắn có hứng thú với Thẩm Lục?
Ai bảo hắn động lòng với Thẩm Lục?
Ai bảo hắn cam tâm tình nguyện giữ mình vì Thẩm Lục?
Nhưng mà nghe xem Thẩm Lục nói gì?
Anh lại nói căn bản không để ý đến Sùng Minh?
Ha ha.
Thẩm Lục em to gan thật!
Sùng Minh cụp mắt xuống kìm nén sát khí trong mắt hắn.
Bởi vì hắn biết hắn vẫn sợ sát khí của mình dọa Thẩm Lục sợ.
Bởi vì hắn biết, hắn không nỡ dọa Thẩm Lục sợ.
Còn trên trực thế, quả thực Thẩm Lực đã bị dọa sợ bởi sát khí của Sùng Minh.
Nhưng Thẩm Lục không hối hận.
Anh là người như vậy.
Nếu Sùng Minh có ý muốn miễn cưỡng Thẩm Lục vậy thì cho dù chết trong tay của Sùng Minh anh cũng không để mặc cho Sùng Minh làm nhục mình.
Sùng Minh và Thẩm Lục đột nhiên chìm vào im lặng, không ai lên tiếng nói.
Rất lâu sau đó, Sùng Minh đột nhiên đứng lên bước lớn về phía cửa ra ngoài.
Hắn hung tợn đập cửa làm cả cửa tủ rung lên.
Thẩm Lục nhìn thấy Sùng Minh tức giận rời đi lại bất giác thấy nhẹ nhõm.
Sùng Minh này uống nhầm thuốc rồi sao?
Từ lâu Thẩm Lục đã nói anh là trai thẳng, sẽ không thích một người đàn ông.
Tất cả chỉ là hắn nghĩ nhiều mà thôi!
Thẩm Lục nhìn màn hình máy tính nhưng trong đầu lại thấy hỗn loạn, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Thẩm Lục đột nhiên đẩy cái bàn ra rồi đứng lên quay người đi về phía ban công, anh lấy bật lửa để trên bệ cửa sổ rồi cứ thể nghich cái bật lửa.
Sau khi Thẩm Lục nghịch bật lửa mấy chục lần thì một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau cướp đi bật lửa trong tay anh, một giọng nói điềm tĩnh không rõ cảm xúc đột nhiên vang lên: “Anh chỉ để ở chỗ em một cái bật lửa, em muốn giày vò anh như vậy sao?”
Thẩm Lục quay đầu lại nhìn thấy Sùng Minh với vẻ mặt không rõ hỉ nộ đứng ở phía sau.
Anh ta, về từ bao giờ vậy?
Sùng Minh dường như đoán được tâm tư của Thẩm Lục lập tức hừ một tiếng: “Anh biết ngay anh vừa đi em sẽ lấy đồ của anh để giải khuây! Cho nên anh phải trở về cứu lấy bật lửa của anh!”
Nghe Sùng Minh cực lực che dấu như vậy, Thẩm Lục bất giác cười lên.
Thẩm Lục cứ nhìn Sùng Minh với vẻ như cười như không như vậy.
Sùng Minh chỉ thấy hắn thật thất bại.
Sao hắn lại quan tâm đến đồ vật nhỏ bé ở trong tay chứ?
Hắn chưa bao giờ thật tâm với những bông hoa kia, chỉ có một lần duy nhất chân thành người kia lại không coi ra gì.
Nhưng hắn không nhẫn tâm rời đi được!
Có lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn Hạ Nhật Ninh nói.
Ai bảo hắn không nỡ, ai bảo hắn thích chứ?
Hắn đột nhiên hơi hiểu được tâm trạng của Hạ Nhật Ninh rồi.
Khi Hạ Nhật Ninh đối diện với Thẩm Thất có lẽ hắn cũng có tâm trạng này?
Cho dù là ghen cũng phải dỗ dành đối phương.
Tại sao lại phiền phức như vậy?
Vừa hay lúc này bụng Thẩm Lục kêu lên ọc ọc, cho đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm quả thực anh đã thấy đói rồi.
Sùng Minh tai thính lập tức đã nghe thấy âm thanh đó.
Hắn lập tức lôi tay Thẩm Lục không câu nệ nói: “Đi, ra ngoài ăn cơm!”
Thẩm Lục không muốn ra ngoài: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm! Mấy game công ty đưa ra tôi đều phải theo dõi.” “Bận thế nào cũng phải ăn cơm, việc này không có bàn bạc gì hết.” Sùng Minh ngang ngược đáp lại.