Mai Tùng Lâm cũng không ngờ, có một ngày ông lại ra tay với đứa con gái ông yêu thương.
Nhưng vừa nãy ông thật sự không nhịn nổi nữa.
Ông sắp 50 tuổi rồi.
Ông cần đứa con trai kia.
Nhà họ Mai luôn trao quyền cho con trai không truyền cho con gái, ông cần đứa con trai Tư Y Cẩm sinh ra.
Mai Linh nhìn người trong phòng, nhìn những gương mặt lạnh lùng đó rồi cô cười lạnh: “Được được được! Mọi người đã quyết định như vậy rồi, con còn có gì để nói nữa?”
Mai Linh quay người chạy ra ngoài.
Vợ Mai Tùng Lâm lập tức vội vã: “Linh Linh...”
“Để nó ra ngoài yên tĩnh một lát là được rồi.”Bố Mai Tùng Lâm mở lời nói: “Việc khẩn cấp bây giờ là nghĩ cách mang đứa trẻ đó về! Nhà họ Mai vẫn sẽ đối xử với bà như cũ! Nếu đứa bé trở về cũng là dưới danh nghĩa của bà. Bà là phu nhân của nhà họ Mai, điểm này mãi mãi không thay đổi.”
Vợ Mai Tùng Lâm quả nhiên dừng bước chân đuổi theo con gái lại.
Với bà mà nói nhà họ Mai là tất cả.
Vị trí Mai phu nhân chiến thắng tất cả!
Cho nên năm đó Mai Tùng Lâm và Tư Y Cẩm yêu nhau, bà nhịn.
Năm đó Tư Y Cẩm có thai, bà cũng nhịn.
Bây giờ nhà họ Mai muốn đòi Tư Nhiên về bà vẫn nhịn như cũ.
Cuộc đời của bà là hóa thân của Ninja rùa!
Chỉ cần có thể ngồi vững trên vị trí Mai phu nhân, những thứ khác bà đều có thể từ bỏ!
“Tư Y Cẩm đi đâu rồi? Vẫn chưa tìm được cô ta sao?” Mai Tùng Lâm có chút bộp chộp vì đây là cơ hội duy nhất của ông.
Người bên cạnh trả lời: “Không có, một chút tin tức cũng không có. Có phải cô ta đưa đứa trẻ đi nơi khác rồi không?”
“Hừ, trên người cô ta không có tiền, có thể đi đâu được? Sớm muộn gì cũng phải về thôi.” Mai Tùng Lâm nghiến răng nói: “Đi tìm hết đi! Đều ở đây thì có cách gì được?”
Quá nửa số người trong phòng đi ra.
Bố Mai Tùng nắm lấy cây ba-toong trong tay cũng tức giận rời khỏi nhà.
Mai Linh bị ăn một bạt tai của bố ruột, liền xông ra ngoài ngay lập tức.
Mặt cô vẫn đang đau rát, nhưng chút đau đớn đó so với đau đớn trong lòng thì có là gì?
Mai Linh từ nhỏ đã biết, tuy cô là đại tiểu thư của nhà họ Mai nhưng cô không được chiều chuộng chút nào.
Bởi vì nhà họ Mai muốn con trai.
Cô là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, cho nên tất cả của nhà họ Mai đều không liên quan đến cô.
Nhiều nhất là khi cô lấy chồng, gia đình sẽ cho cô nhiều sính lễ là được.
Còn lại thì đừng nghĩ đến nữa.
Ai dám tin nhà họ Mai đường đường là người đại diện hình tượng của thành phố M lại là một gia tộc mục nát như vậy?
Chỉ sợ nói ra thì không ai tin thôi!
Bởi vì nhà họ Mai quá biết ngụy trang chính mình!
Hình tượng của gia tộc ở bên ngoài toàn bộ đều sạch sẽ, là công dân thành phố tốt, là người tốt ủng hộ cho quốc gia, giúp đỡ cho địa phương đấy!
Nhưng ai có thể biết được, dưới vẻ ngoài sạch sẽ đó thì bên trong nhà họ Mại có bao nhiêu bẩn thỉu?
Mai Linh vừa khóc vừa chạy đến mệt nhoài, chẳng mấy chốc cô đã ngồi xuống đất òa khóc nức nở.
Lần này cô khóc từ ban ngày cho đến tối.
Mai Linh suy nghĩ, dù sao thì cô cũng chẳng còn cảm giác tồn tại trong cái nhà này nữa, vậy còn ở lại đây làm gì? Đi thôi, về trường thôi! Những việc ở trong nhà mắt không thấy tim không phiền!
Nhưng Mai Linh chưa đi được mấy bước thì đột nhiên bị một đám côn đồ chặn lại.
Mai Linh thân là đại tiểu thư nhà họ Mai nên đương nhiên vóc dáng không tồi, lại thêm chăm sóc tốt, đúng là một cô gái yểu điệu.
Tuy cô khóc rất thảm thiết, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của cô.
Cho nên cô liền bị mấy tên côn đồ này nhắm đến.
“Yo em gái, sao lại khóc thương tâm như vậy? Nói cho các anh nghe, các anh trút giận thay em nhé?” Mấy tên côn đồ lập tức vây quanh Mai Linh.
Mai Linh thấy tình hình không tốt liền quay người muốn chạy đi.
Mấy người đó làm sao để Mai Linh đi khỏi đó nhẹ nhàng như vậy được, chúng nhanh chóng vây cô lại: “Chạy gì mà chạy, các anh còn có thể bắt nạt em thế nào?”
Nói xong liền có người động tay động chân với Mai Linh.
Mai Linh lập tức cuống lên, cô hét to kêu cứu.
Nhưng người qua đường vừa nhìn thấy trong tay đám côn đồ cầm dao thì không dám ra mặt nữa.
Khi Mai Linh nhìn thấy cô sắp bị đám côn đồ này lôi đi thì một giọng nói uể oải vang lên từ một góc: “Nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái, các người có bản lĩnh thật!”
Mai Linh hoảng loạn quay đầu lại, nhìn thì thấy một người đàn ông thân hình cao to, gương mặt khôi ngô từ từ đi về phía cô.
“Cứu tôi! Cứu tôi với!” Mai Linh nhìn thấy người đàn ông xa lạ này, cô bất giác có thêm cảm giác an toàn nên liều mình kêu cứu với đối phương.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi.
Đám côn đồ đó nhìn thấy vẫn còn có người dàm làm anh hùng cứu mĩ nhân, chúng lập tức quơ dao gọt hoa quả xông lên.
Người đàn ông một chân một người làm đám côn đồ ngã xuống đất!
Chỉ mất một lúc toàn bộ đám côn đồ liền quỳ xuống đất xin tha mạng.
“Cút đi.” Người đàn ông lười biếng vẫy tay: “Giết các cậu chỉ làm bẩn tay tôi thôi!”
Đám côn đồ đó liền sợ chết khiếp cút đi chỗ khác.
Mai Linh chỉnh lại quần áo nhếch nhác trên người cô rồi qua đó cảm ơn :”Cảm ơn anh.”
“Là cháu? Người đàn ông đột nhiên mở lời: “Tại sao cháu lại ở đây?”
Mai Linh ngẩng đầu, cô phải mượn đèn đường mới nhìn rõ dáng người của đối phương.
Mai Linh đột nhiên quay người, không muốn để Thẩm Tứ nhìn thấy sự nhếch nhác bây giờ của cô.
Thẩm Tứ cũng không ngờ được, anh lại vô tình cứu con gái của bạn mình.
Đây là tiết tấu gì vậy?
“Đêm hôm sao lại chạy lung tung khắp nơi? Đi, lên xe, tôi đưa cháu về nhà.” Thẩm Tứ nói.
“Em... Em không về. Mai Linh cắn môi nói: “Anh Thẩm Tứ, em muốn về trường.”
“Gọi tôi là chú!” Thẩm Tứ chỉnh lại xưng hô của cô: “Muốn về trường cũng phải sáng mai, về nhà trước, con gái ở bên ngoài rất nguy hiểm!”
“Em...” Mai Linh còn đang muốn vùng vẫy thì Thẩm Tứ đã qua đó, cầm tay của Mai Linh lôi về phía cửa xe.
“Anh Thẩm , sao anh lại đến thành phố M?” Mai Linh không nhịn được mở lời hỏi.
“Gọi tôi là chú!”Thẩm Tứ chỉnh lại xưng hô của cô một lần nữa: “Tôi đến đây có chút việc.”
Thẩm Tứ lên xe, ánh mắt trầm lại, vốn dĩ anh đến thành phố Vinh là để đón Tiểu Thất về nhà, ai biết được đang trên đường đi thì nhận được điện thoại của Tư Y Cẩm, nói nhà họ Mai muốn đứa con đó.”
Thẩm Tứ đến thành phố M là muốn hỏi Mai Tùng Lâm điều này có thật không!
Không ngờ còn chưa đến nhà họ Mai đã bất ngờ cứu được Mai Linh.
“Tìm bố em?” Mai Linh hỏi.
Thẩm Tứ gật đầu, khởi động xe đưa Mai Linh về nhà.
Mai Linh quay đầu nhìn ra bên ngoài xe: “Cái nhà này đã không còn là nhà của em nữa rroif, bố em và ông em muốn đưa đứa con của người phụ nữ bên ngoài về.”
Mắt Thẩm Tứ trợn lên: “Gì cơ?”
Thì ra lời Tư Y Cẩm nói là thật!
Khốn kiếp!
Năm đó các người bao vây ép buộc Tư Y Cẩm bỏ đứa bé bây giờ lại cướp con của người ta?
Đây là việc con người có thể làm ra sao?