Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20665
Thẩm Thất và Thẩm Lục cùng Thẩm Tử Dao ngồi cắt giấy đỏ, rồi dán nó lên cửa sổ.
Những người khác cũng có việc của mình.
Việc trong nhà, đều do mình tự làm hết.
Vì như vậy mới có ý nghĩa!
Thẩm Hà và Thẩm Duệ nhảy lên xe, mắt tròn xoe nhìn Thẩm Tứ khởi động xe một cách điềm đạm.
“Cậu à, rốt cuộc là đi đâu vậy?” Thẩm Hà không còn kiên nhẫn nổi bèn hỏi.
“Là một nơi khiến cho tụi con vừa nhìn đã thích!” Thẩm Tứ cười vẻ thần bí: “Nói trước thì đâu còn ý nghĩa gì nữa. Khi nào đến nơi tụi con sẽ biết.”
ÔI ôi ôi, sự tò mò đã đi đến đỉnh cao rồi được chưa?
Thẩm Duệ Thẩm Hà rất hưng phấn nhìn ra bên ngoài, sau đó liên tục ngồi đoán xem đang đi đến chỗ nào.
Thẩm Tứ nghe tiếng xì xì xào xào của hai đứa bàn tán với nhau, vừa lái xe vừa cười, chỉ không trả lời thắc mắc của bọn nhỏ thôi.
Làm hai đứa nôn chết được.
Nhưng, Thẩm Tứ cũng không giữ bí mật quá lâu, sau khi đậu xe ở bãi đậu xe, đã nói với Thẩm Duệ Thẩm Hà: “Này các nhóc, xuống xe đi! Chúng ta đến nơi rồi!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà nhanh chóng bò ra ngoài, Thẩm Tứ đội nón và khoác khăn choàng xong, hai tay nắm lấy hai đứa, tiến vào dòng người phía trước.
Đừng thấy sắp đến tết vậy chứ, người ta ra ngoài chơi cũng nhiều lắm.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà bị Thẩm Tứ nắm tay, chỉ có thể nhìn xung quanh với vẻ hiếu kỳ.
Vì quá đông nên Thẩm Tứ lo lắng sẽ bị lạc mất hai đứa, hai tay ẵm hai đứa lên.
Một người đàn ông cao to đi cùng hai đứa bé xinh xắn, thật khiến người ta phải ngước nhìn.
Đi đến cửa, một người nhìn thấy Thẩm Tứ, đã nhanh chân chạy đến, cười tủm tỉm nói với Thẩm Tứ: “Tứ thiếu gia, đây là vé vào cửa.”
Thẩm Duệ đưa tay đón lấy: “Cám ơn chú!”
“Ôi trời ôi trời, không dám không dám! Tứ thiếu gia, chơi vui vẻ nhé!”
Đối phương mau chóng lắc lắc tay trả lời.
Thẩm Tứ cười và gật đầu: “Gửi lời cám ơn ông chủ của các anh giúp tôi nhé.”
“Không dám không dám, chuyện phải làm thôi mà! Tứ thiếu gia chịu nể mặt đã là vinh hạnh của chúng tôi rồi! Mời bên này!” Đối phương liền dang tay ra, mời Thẩm Tứ và hai đứa nhỏ đi sang bên đó.
Thẩm Tứ ẵm Thẩm Hà Thẩm Duệ, sải bước dài đi vào trong.
Đi đến cửa, soát vé xong, ba người ngồi lên một chiếc xe tham quan nhỏ, từ từ đi về phía trước.
Ánh đèn càng ngày càng tối, giống như đang chạy xuống lòng đất vậy.
Dần dần, ánh sáng xung quanh đã chìm xuống hẳn, nhưng vẫn nhìn thấy xe tham quan của những người khác.
Chiếc xe tham quan của mỗi người như một vật thể phát sáng vậy.
Vì trong bóng tối, mà có thể nhìn thấy một ánh đèn nhỏ sáng lên, cảm giác thật kỳ diệu.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà quả nhiên rất hào hứng.
Trải nghiệm này trước giờ chưa bao giờ được thử qua!
Hèn gì cả nhà ai cũng bí ẩn thế!
Nơi này rốt cuộc là một nơi thế nào!
Thẩm Duệ chỉ vào điểm sáng lấp lóe ở phía xa, không kiềm chế được đã kêu lên: “Trời ơi, chỗ này to quá!”
Thẩm Hà nhìn qua bên đó, nhìn vào điểm sáng ở phía xa.
Nếu những điểm sáng đó đều là xe tham quan thì quả không phải nhỏ đâu.
Nhìn từ đây qua đó, có rất nhiều điểm sáng, vậy có nghĩa là có rất nhiều xe tham quan à!
“Ngồi chắc nhé, bắt đầu đây!” Thẩm Tứ mỉm cười nói với Thẩm Duệ Thẩm Hà: “Qua ngồi kế cậu đi, góc bên này nhìn đẹp hơn.”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngoan ngoãn ngồi hai bên Thẩm Tứ, cùng nhau ngắm thế giớ bóng tối bên ngoài.
Không phải đợi lâu, thế giới bên ngoài đột nhiên sáng lên từng điểm.
Khi thế giời này sáng lên, thì tất cả xe tham quan đã đồng thời xuất hiện.
Thẩm Duệ Và Thẩm Hà trước giờ làm gì đã nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, trời ời, làm sao có thể làm được vậy nhỉ!”
Thẩm Tứ vẻ hài lòng, anh ta biết chắc bọn nhỏ sẽ thích mà!
Sau khi cả thế giới đều sáng hẳn lên, Thẩm Duệ và Thẩm Hà mới phát hiện, mỗi chiếc xe tham quan đều được kết nối bởi một sợi dây, và lướt đi theo đúng quỹ đạo của nó.
Quỹ đạo trên đầu rất nhiều, các xe tham quan sẽ không đụng vào nhau, chúng đều chạy theo đúng quỹ đạo của mình.
Thẩm Hà ngẩng đầu lên nhìn qua kia, đột nhiên chỉ vào vị trí dưới chân, kêu lên: “Anh hai nhìn xem! Đẹp quá! Thì ra đây là thế giới băng tuyết!”
Thẩm Duệ cuối đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy có rất nhiều xe tham quan bên dưới, là một thành phố băng tuyết khổng lồ.
Thẩm Duệ cũng vui vẻ kêu theo: “Tiểu Hà, đây đúng là thành phố băng tuyết!”
Thẩm Hà kích động gật đầu lia lịa, bất thình lình nắm lấy tay Thẩm Duệ, vui đến nổi muốn nhảy cẩn lên: “Đây quả là một thành phố băng tuyết được mô phòng lại!”
Bọn họ nói thành phố băng tuyết là đang chỉ bản đồ trong game “Đời như ảo mộng”, mô hình bản đồ này là do hai cậu cháu Thẩm Duệ và Thẩm Lục làm ra.
Cho nên Thẩm Duệ vui đến phải nói là muốn nhảy múa ở đây luôn.
Thẩm Hà cũng vui vẻ không kém.
Thẩm Tứ ngồi vào một bên, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai đứa nhỏ, cũng đã nở một nụ cười vui vẻ.
Có rất nhiều người cũng chơi game “Đời như ảo mộng”, cho nên nhìn thấy thành phố băng tuyết, tất cả mọi người đều hô hoán lên, dùng điện thoại trên tay chụp hình liên tục.
Thành phố băng tuyết này được chế tạo theo tỷ lệ một một, nên độ sinh động rất cao.
Gần như được mô phỏng đến chín mươi phần trăm.
Cho nên, những người chơi qua game này, phải nói là vui đến phát điên.
Loại game này được mang tiếng là game có hơn tỷ người chơi, có nhiều người hâm mộ như thế, cũng không có gì lạ.
Tiếng hô hoán của mọi người kéo dài, xem ra đều là người hâm mộ ruột.
Xe tham quan cứ thế lướt về phía trước, nhìn vào vị trí trạm np của thành phố băng tuyết trong game, gần như có thể nhìn thấy biểu cảm của bọn họ với cự ly rất gần.
Rất nhiều người đã không kiềm chế được nhảy xuống chụp hình với các np.
Đợi xe tham quan dừng lại, vô số người hô hoán chạy đến thành phố băng tuyết.
Thẩm Hà không ngoại lệ, chưa gì đã muốn chạy qua đó, nhưng không nhìn thấy có người đang quay lưng ở một góc nhỏ, hai người đã đụng vào nhau.
“Ôi!” Thẩm Hà chỉ cảm thấy mình đụng phải một người, đợi đến khi cô muốn tránh ra, đối phương trong tích tắc đã giữ lấy eo cô bé.
Vì sức của hai người chênh lệch nhau, nên liền ngã ngay xuống đất.
“Ơ” Thẩm Hà chỉ cảm thấy môi mình thật mềm, hình như đã hôn cái gì đó.
Cơ thể đối phương đã run lên, bàn tay cầm lấy tay Thẩm Hà, và vô tình nắm chặt lại.
Thẩm Duệ ngay lập tức che miệng mình lại, vẻ mặt không tin nổi!
Thẩm Tứ cũng mở to mắt, không cách nào tin vào những gì mình đang thấy.
Người xung quanh cũng đều đứng trơ ra và há hốc mồm miệng, mắt nhìn chằm chằm.
Thẩm Hà không nhìn đi đâu khác, mà ánh mắt rạng ngời của cô đang tập trung nhìn vào vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, làn da trắng mượt và tròng mắt màu xanh lam của một cậu bé có vẻ đẹp sang trọng như hoàng tử tinh linh.
Tuổi của cậu bé này xem ra cũng còn nhỏ, cũng chỉ tầm năm sáu tuổi thôi.
Tuổi tác còn nhỏ, mà sao nhìn đẹp thế, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nam.
Chắc cũng vì Thẩm Hà xinh đẹp không kém, nên cậu bé cứ thẩn thờ nhìn vào Thẩm Hà.
Hai đứa trẻ đều bất động.
Thẩm Tứ đứng kế bên, muốn cười mà không dám cười.
Công chúa nhỏ Thẩm Hà đã làm ngã một cậu bé và hôn cậu ta!
Một tin chấn động như thế.
Thẩm Tứ âm thầm lấy điện thoại ra, len lén chụp lại tấm hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK