Thôi Nguyệt Lam không ngờ Thẩm Thất lại không nể mặt cô như vậy, càng không ngờ Thẩm Thất sẽ công khai xem thường cô.
Thôi Nguyệt Lam vốn muốn dạy dỗ Thẩm Thất.
Nhưng cô chợt nhớ ra mình đã phải ở trên núi chép kinh văn suốt một tháng nay thì lấy lại bình tĩnh chỉ trong nháy mắt.
Cô hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Thất, khó khăn lắm cô mới không cố tình gây sự, ngoan ngoãn đi ra phía sau xếp hàng.
Thẩm Thất thấy Thôi Nguyệt Lam giống như biến thành một người khác thì đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Thẩm Thất cũng không rảnh để quan tâm đến sự thay đổi của Thôi Nguyệt Lam.
Hiện tại cô còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
Xếp hàng hơn hai giờ, cuối cùng cũng đến lượt Thẩm Thất.
Thẩm Thất đẩy bảng báo danh của mình vào, đối phương nhìn chằm chằm cô rồi mới nhận lấy bảng báo danh.
“Xin hỏi, có phải ghi các thông tin cá nhân khác vào không? Xin hỏi ghi vào đâu?” Thẩm Thất thấy đối phương không nói gì liền chủ động mở miệng hỏi.
Đối phương trả lời rằng: “Ngày hôm nay chỉ đến nộp bảng thôi, trước khi thi đấu chính thức sẽ thông báo cho cô.”
Mặc dù nội dung này không giống với nội dung trên website nhưng Thẩm Thất cũng không thắc mắc nhiều chỉ nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến đây đợi tin.”
Lúc Thẩm Thất xuống phía dưới, người kia liền giữ lại bảng báo danh của Thẩm Thất, lén lút chạy sang một bên gọi điện thoại: “Phùng tiểu thư, tôi đã giữ lại bảng báo danh của Thẩm Thất theo lời dặn dò của cô rồi. Nhưng, khi nãy hình như tôi còn nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam nữa…”
“Cái gì? Thôi Nguyệt Lam cũng tới sao? Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!” Trong điện thoại, Phùng Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi chút! Kế hoạch thay đổi! Nếu hai người họ đều đến thì xếp hai người họ cùng một đội đi! Trận đấu này, có rất nhiều nội dung cần sự hợp tác của cả hai người! Tôi muốn xem thử hai người họ hợp tác như thế nào?”
“Vâng! Tôi lập tức sắp xếp hai người họ cùng một đội!” Nghe thấy lời nói của Phùng Khả Hân, hắn liền có tính toán ngay.
Thẩm Thất đợi tại chỗ không bao lâu, sau khi Thôi Nguyệt Lam nộp bảng báo danh thì người phụ trách ghi tên lập tức tìm Thẩm Thất để bắt đầu lấy thông tin cá nhân.
Mặc dù hai người họ không đăng ký cùng nhau nhưng lại được xếp chung một phòng và cùng một đội.
Kết quả vừa công bố, Thẩm Thất không có gì để nói nhưng Thôi Nguyệt Lam không kiềm chế được mà kêu lên: “Này! Các người có nhầm lẫn gì không? Tôi không đến cùng cô ta, hơn nữa giữa hai chúng tôi còn biết bao nhiêu người, tại sao lại xếp chúng tôi chung một đội?”
Người thu bảng báo danh nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Muốn đổi phòng và đổi người thì tự đi tìm người mà đổi!”
Thôi Nguyệt Lam lập tức quay đầu nhìn về phía những người khác.
Kết quả không ai phản ứng lại với cô.
Thôi Nguyệt Lam càng mất hứng.
Khi ở nước ngoài, cô vẫn luôn được hưởng thụ đãi ngộ dành cho công chúa, ba mẹ nuôi của cô còn thương cô hơn con gái ruột của ông bà, nhờ vào mối quan hệ của ba mẹ nuôi, những người xung quanh luôn dỗ dành cô, cung phụng và nịnh bợ cô!
Nhưng vừa về nước, còn chưa kịp tâm sự với Hạ Nhật Ninh thì anh ấy đã bị yêu nữ kia cướp đi rồi!
Cô muốn lấy lòng lão phu nhân, nhưng lại bị đưa lên núi một tháng để chép kinh văn!
Nếu như không vì để được gả cho anh Nhật Ninh, cô đã không chịu đựng nổi rồi!
Còn bây giờ, đến một nhân viên nhỏ bé làm việc trong cuộc thi dành cho stylist cũng dám coi thường cô!
Hừ! Chờ cô gả cho anh Nhật Ninh, cô nhất định sẽ xử đẹp mấy người này!
Thôi Nguyệt Lam nhìn Thẩm Thất bằng ánh mắt cao ngạo, gương mặt đầy vẻ kinh thường: “Thôi bỏ đi, cứ coi như không ai muốn làm việc với cô, tôi miễn cưỡng đồng ý ở cùng phòng với cô vậy.”
Thẩm Thất nghe thấy những lời dối lòng đó, chỉ đành cười khổ một tiếng.
Cô cũng đã đoán trước được cuộc sống tương lai sẽ đặc sắc biết bao rồi.
Báo danh xong, Thẩm Thất về biệt thự.
Trong nhà không có ai.
Thẩm Thất hơi thất vọng, thu thập đồ đạc của mình, chuẩn bị dọn vào căn phòng mà ban tổ chức đã chuẩn bị.
Để đảm bảo trận đấu được diễn ra công bằng, tất cả mọi người đều cắt đứt mọi quan hệ với thế giới bên ngoài. Giao lại toàn bộ điện thoại và máy tính.
Nếu đêm nay không gặp được mọi người, có lẽ phải sau khi trận đấu kết thúc mới có thể gặp.
Ở một nơi khác, Hạ Nhật Ninh đang nhận điện thoại: “Lam Lam, quả thực anh rất bận, không phải cố ý tránh mặt em đâu.”
Thôi Nguyệt Lam nũng nịu nói: “Anh Nhật Ninh, em chép kinh thư cho lão phu nhân suốt một tháng, quả thực học được rất nhiều điều. Em sẽ không tùy tiện làm khó anh nữa! Anh Nhật Ninh, trước đây em không hiểu chuyện, em chọc giận anh. Sau này em sẽ không làm vậy nữa. Thẩm tiểu thư cũng tham gia thi đấu, em sẽ chăm sóc cô ấy thay anh.”
Hạ Nhật Ninh nhìn bầu trời phía bên ngoài, trời đã ngừng mưa rồi!
Thôi Nguyệt Lam như thể biến thành một người khác vậy.
Lẽ nào kinh phật lại thực sự thần kỳ đến như vậy ư?
“Anh Nhật Ninh, ngay mai em phải chuyển vào khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp rồi, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng! Anh Nhật Ninh, em sẽ khiến anh tự hào về em!” Thôi Nguyệt Lam tiếp tục nói: “Em nhất định sẽ trở thành stylist giỏi nhất!”
Hạ Nhật Ninh vẫy tay với Phạm Thành và Phạm Ly rồi nói vào trong điện thoại: “Được, đợi em thắng rồi anh sẽ tặng em một phần quà lớn nhé.”
Cúp điện thoại, Phạm Thành hỏi: “Cậu quyết định tối nay không quay về gặp cô ấy à?”
Hạ Nhật Ninh cười khổ một tiếng: “Mẹ tôi đã hạ lệnh, nếu cuộc thi lần này Tiểu Thất thua thì tôi phải chia tay với cô ấy. Để đối phó với mẹ tôi, tôi phải chuẩn bị sẵn sang mọi thứ trước.”
“Không phải lão phu nhân cũng đang nhắm vào Tiểu Thất sao?” Phạm Ly hỏi.
“Bởi vậy nên mới phiền phức! Không biết mẹ và bà tôi đang tính toán gì, bị kẹp ở giữa thật khó chịu mà.” Hạ Nhật Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ mong Tiểu Thất có thể đi đến cuối cùng, có như vậy thì mẹ tôi mới không thể bắt bẻ được cô ấy.”
“Xem ra bà cậu không cho phép mẹ cậu về nhà nhiều năm như vậy nên suy nghĩ của bà ấy cũng thay đổi nhiều rồi nhỉ!” Phạm Thành, Phạm Ly cùng cười ha ha nói: “Chỉ là, Tiểu Thất lại trở thành vật hi sinh, không công bằng với Tiểu Thất lắm?”
“Quả thực không công bằng...” Hạ Nhật Ninh than nhẹ một tiếng: “Trước tiên cứ đón ba mẹ tôi về đã, phía Tiểu Thất tôi sẽ nghĩ cách.”
“Rõ ràng ba mẹ cậu chỉ giúp đỡ Thôi Nguyệt Lam thôi, còn lão phu nhân cũng khá thích Tiểu Thất đó chứ. À, khi nãy vừa nhận được thông tin, hình như có người đã nhúng tay vào chuyện này. Có người nói Thôi Nguyệt Lam và Tiểu Thất bị xếp vào cùng một phòng.” Phạm Ly đặt điện thoại xuống, quay đầu nói với Hạ Nhật Ninh: “Tối nay cậu khẳng định không về gặp họ à?”
“Cái gì?" Hạ Nhật Ninh biến sắc: “Chết tiệt, lần này lại là ai nhúng tay vào? Mẹ tôi, bà tôi cùng ra tay đã đủ phiền phức rồi, ai không có mắt lại tự đi tìm đường chết vậy? Tôi đi tìm Tiểu Thất!”
Hạ Nhật Ninh nói xong câu đó, lập tức xoay người rời đi, vừa đi vừa bấm số điện thoại của Thẩm Thất: “Tiểu Thất, em đang ở đâu vậy?”
Thẩm Thất nghe thấy giọng nói lo lắng của Hạ Nhật Ninh, cô chợt yếu lòng, đáp rằng: “Em đang thu dọn đồ ở trong biệt thự.”
“Được, anh về ngay, đợi anh.” Hạ Nhật Ninh vội vàng nói: “Chuyện này hơi dài dòng, chờ anh về sẽ nói rõ em nghe.”
Cúp điện thoại, Hạ Nhật Ninh vừa lên xe thì Hạ phu nhân gọi điện thoại đến: “Nhật Ninh, dù cho diễn biến của trận tranh tài này như thế nào thì con cũng không được nhúng tay vào! Không phải con đã từng đảm bảo với mẹ, Thẩm Thất rất ưu tú sao? Được rồi, vậy để nó chứng minh điều đó thông qua trận đấu này đi!”
“Mẹ à!” Hạ Nhật Ninh nóng nảy: “Lần này có rất nhiều người can thiệp vào chuyện này! Rốt cuộc là ai đã xếp Lam Lam và Tiểu Thất chung một đội vậy?”
Hạ phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Mẹ không quan tâm là ai sắp xếp, cũng mặc kệ có bao nhiêu người can thiệp. Nhật Ninh à, nếu như con còn coi mẹ là mẹ con thì mẹ không cho phép con nhúng tay vào!”
“Mẹ!” Hạ Nhật Ninh bất đắc dĩ.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Hạ phu quả quyết nói rằng: “Mẹ là mẹ ruột của con, đến con dâu của mình là ai cũng không thể quyết định được thì còn làm sát thủ gì nữa chứ?”
Hạ Nhật Ninh rất muốn nói, lúc đầu, khi ba và mẹ ở cùng nhau, không phải bà cũng phản đối như vậy sao?
Nhưng sao mẹ và ba vẫn có thể đến với nhau, còn con và Tiểu Thất thì lại bị ngăn cản?
Nhưng Hạ Nhật Ninh không thể nói những lời này.
Nếu như hắn dám nói những lời này thì ba hắn nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận rồi lại dẫn mẹ hắn đến chân trời góc biển.
Nếu như vậy thì nỗ lực trong biết bao năm của hắn sẽ tan thành mây khói.
“Bây giờ, Lam Lam phải ở cùng con bé Thẩm Thất đó, tâm trạng nhất định sẽ rất tệ, con đi an ủi Lam Lam một chút đi.” Lúc Hạ phu nhân nhắc đến Thôi Nguyệt Lam, giọng nói chợt dịu dàng đi rất nhiều, đúng là người được bà ấy nuôi dưỡng, thái độ đương nhiên không giống nhau.
“Mẹ, con cũng có dự định của mình. Con có thể đảm bảo không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng mẹ cũng phải hứa với con, cũng không được phép can thiệp vào. Lam Lam cũng phải thi đấu công bằng với Tiểu Thất, lần này cứ để họ so tài. Nếu mẹ nhúng tay vào, con cũng sẽ can thiệp! Đến lúc phải ồn ào ngột ngạt thì quả thực rất không hay.”
Thái độ của Hạ phu nhân chợt lạnh lùng: “Xem ra mấy lời mà con luôn miệng nói là hi vọng mẹ quay về chỉ để lừa gạt mẹ nhỉ?”
“Mẹ...” Hạ Nhật Ninh đột nhiên không biết nói gì.
Lần nào cũng vậy!
“Lão phu nhân làm khó tôi nhiều năm như vậy, đến ngay cả đứa con mình sinh ra, người thân thiết nhất với mình, cưới được vợ rồi thì quên luôn mẹ nó.” Hạ phu nhân đột nhiên thay đổi thái độ, đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm: “Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn yêu cầu anh quá đáng mà. Cho dù bất cứ chuyện gì, tôi cũng đều ép anh làm đến tận cùng, anh hận tôi, trách tôi cũng hợp tình hợp lý lắm…”
“Mẹ... Con không có.” Hạ Nhật Ninh quả thực không biết xử lý thế nào: “Được rồi, con đi tìm Lam Lam.”
Cuối cùng Hạ phu nhân cũng đạt được mục đích, mới hài lòng cúp điện thoại.
Điện thoại của Hạ phu nhân vừa cúp, thì điện thoại của Hạ Quốc Tường lại gọi tới, ông ấy lại dạy dỗ Hạ Nhật Ninh một trận lên bờ xuống ruộng.
Hạ Nhật Ninh cảm thất mình rất bất lực.
Ở bên ngoài, hắn đường đường là đế vương tung hoành một cõi.
Thế nhưng ở trước mặt ba mẹ, hắn luôn luôn bị ăn hiếp.
Hết cách rồi, Hạ Nhật Ninh là một người con rất có hiếu.
Hạ gia lại là gia tộc cực kỳ coi trọng đạo hiếu.
Năm đó, Hạ Quốc Tường từ bỏ quyền thừa kế, đưa vợ yêu của mình đi khắp thế giới, nhưng ngày mừng thọ của lão gia và lão phu nhân vẫn ngoan ngoãn quay về, quỳ trước cổng tròn một ngày.
Đây là truyền thống của gia tộc, bất cứ ai cũng không được vi phạm.
Vì sự uy hiếp của Hạ phu nhân và Hạ Quốc Tường nên đứa con cực kì hiếu thuận là Hạ Nhật Ninh đành đến gặp Thôi Nguyệt Lam trước.
Thôi Nguyệt Lam đã mặc đồ và tranh điểm xinh đẹp lộng lẫy từ sớm rồi, cô ta ngồi trong phòng của khách sạn để đợi Hạ Nhật Ninh đến.
Cô chỉ gọi cho Hạ Quốc Tường và Hạ phu nhân một cuộc điện thoại thì Hạ Nhật Ninh liền ngoan ngoãn đến tận cửa.
Thẩm Thất kia là cái gì chứ?