“Lúc đó nghèo tới mức nào chứ? Một ngày mẹ anh làm vài công việc, nhưng không có việc nào là làm lâu dài được, bởi vì bà còn phải lo chăm sóc cho anh.” Tư Nhiên tiếp tục cảm khái: “Cho đến khi năm tuổi, anh đã tới lúc phải đi học, rốt cuộc mẹ cũng phải cầu xin ngài Thẩm Tứ - ba của anh bây giờ, xin ông ấy giải quyết vấn đề hộ khẩu và vấn đề đi học trước mắt của anh.”
Nghe tới đó, Tiểu Cát không nhịn được, cô bước tới cầm lấy ngón tay của Tư Nhiên, nói nhỏ giọng: “Nhiên, không ngờ lúc nhỏ anh cũng phải khổ cực như vậy.”
Tư Nhiên không từ chối Tiểu Cát, ngược lại còn đưa tay nắm lấy ngón tay của Tiểu Cát, nói: “Đúng vậy, lúc nhỏ rất khổ cực. Chắc em còn không biết, đi học ở đây cần có hộ khẩu và nhà, nếu không có hộ khẩu, sẽ không có tư cách đi học. Nếu như không có nhà, thì ngay cả nhà trẻ tư nhân cũng không được học. Vậy nên kiến thức vỡ lòng của anh là do mẹ anh dạy. Ban ngày bà ấy phải đi làm, buổi tối còn phải dạy chữ cho anh. Lúc bà ấy đi làm, anh sẽ ở nhà chờ bà về, anh cứ thế ngồi trước cửa sổ chờ bà ấy về.”
Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, trái tim Tiểu Cát quặn đau.
Cô thật đau lòng cho Tư Nhiên lúc đó!
Mặc dù lúc nhỏ, chính bản thân cô cũng không khá hơn là bao.
Tư Nhiên tiếp tục nói: “Về sau, ngài Thẩm Tứ - ba của anh bây giờ đã giải quyết vấn đề hộ khẩu của anh, quản lí cũng giải quyết vấn đề công việc của mẹ anh. Cuộc sống của gia đình anh đi vào quỹ đạo kể từ đó.”
Tiểu Cát ngoan ngoãn đi theo anh lên xe, cô nhìn Tư Nhiên thuần thục đánh lái rời khỏi đó.
Tư Nhiên kể lại một số chuyện lúc nhỏ một cách bình tĩnh, Tiểu Cát lẳng lặng lắng nghe.
Những chuyện này trước kia cô cũng từng được nghe thấy một hai, nhưng chưa từng thấy Tư Nhiên chủ động nhắc tới.
Vậy mà hôm nay Tư Nhiên lại chủ động nhắc tới, còn kể hết một lượt ra.
Phảng phất như Tư Nhiên đang nhớ lại nửa đời trước của mình.
Những nỗi chua cay đó đã dung nhập vào trong sinh mệnh của anh, không thể xóa nhòa được.
Tư Nhiên cứ thế đưa Tiểu Cát đi, vừa đi vừa nhớ lại, kể chuyện suốt một con đường.
Tiểu Cát mở một lon nước để Tư Nhiên uống cho trơn họng. Nhìn thấy được sự quan tâm của cô, Tư Nhiên càng thêm dịu dàng.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Đi hết nơi cuối cùng, Tư Nhiên dẫn Tiểu Cát tới một quảng trường nhỏ bên bờ biển.
Gió biển từng cơn từng cơn, thổi vào mái tóc của Tiểu Cát, không ngừng phất và gò má cô, Tiểu Cát cứ để mặc cho chúng bay tới bay lui.
Tư Nhiên kéo Tiểu Cát dựa vào trước lan can, anh nhìn về phía chiếc chuông lớn ở xa xa, nói: “Anh với em đánh cuộc đi?”
Tiểu Cát sửng sốt, sau đó thì hỏi: “Đánh cuộc á? Đánh cuộc cái gì?”
Khuôn mặt của Tư Nhiên lập tức hiện lên một nụ cười, anh đáp: “Đánh cuộc tối nay sẽ có pháo hoa.”
Tiểu Cát bật cười: “Không thể nào, Sao nơi này lại có pháo hoa được chứ? Em nghe nói nơi này quản pháo hoa rất gắt! Vậy nên người dân ở đây không được đốt pháo hoa một cách tùy tiện!”
Tư Nhiên gật đầu một cái: “Sau đó thì?”
Tiểu Cát nói như đã biết trước mọi việc: “Em dám đánh cược với anh! Anh nói đi, nếu thua thì phải làm gì?”
Tư Nhiên bỗng cười đầy bí ẩn, anh nói với Tiểu Cát: “Nếu em thắng, em sẽ làm bạn gái của anh, nếu anh thắng, em làm vợ của anh, có được không?”
Tiểu Cát ngơ ngác hết cả người.
Đợi đã.
Tư Nhiên vừa nói gì cơ?
Có phải lỗ tai của cô có vấn đề rồi không?
Ảo giác à?
Vừa rồi hình như Tư Nhiên nói…
Đúng lúc này, bỗng có pháo hoa được đốt lên trên một mảnh đất trống ở bờ biển đối diện trước mặt.
Vô số những đốm lửa đẹp đẽ bay lên từ trên mặt đất, tạo thành những hình dạng ánh sáng rực rỡ hoa lệ.
Cái miệng của Tiểu Cát lập tức há to ra, khuôn mặt cô tỏ vẻ khó tin!
Vậy mà lại có pháo hoa thật sao?
A a a a a… Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Từng chùm pháo hoa bay lên không trung, tạo thành đủ mọi hình thù mĩ lệ.
Bỗng nhiên, những hình thù này tụ lại thành một dòng chữ: “Tiểu Cát, lấy anh đi.”
Tiểu Cát đột nhiên xoay người nhìn Tư Nhiên, cô bất ngờ phát hiện ra, những bóng đèn ở sau lưng đã đổi màu hết rồi.
Vốn là những ánh đèn màu cam, bây giờ đã biến thành một màu lửa đỏ.
Những tia sáng hình bông hoa hồng rọi sáng cả quảng trường.
Tư Nhiên đứng giữa những tia sáng hoa hồng này, anh quỳ một chân xuống đất, lấy chiếc nhẫn đã được chuẩn bị sắn từ trước ra giơ lên trên đỉnh đầu, dịu dàng nói với Tiểu Cát: “Anh biết bao năm qua em vẫn luôn đứng sau lưng anh, yên lặng ủng hộ anh, giúp đỡ anh. Nhiều năm như vậy em cũng không oán giận, không trách móc cái gì cả. Sao anh có thể không hiểu được tình cảm của em chứ? Chỉ có điều trước kia anh không xứng với một người tốt như em, mà hôm nay, anh đã hiểu rõ ai mới là người sẽ đi cùng anh tới hết cuộc đời. Đúng vậy, người đó chính là em. Tiểu Cát, trước kia anh đã làm nhiều việc có lỗi, để lỡ rất nhiều thời gian. Nhưng cuối cùng thì ông trời vẫn rất để mắt đến anh, để hai chúng ta gặp được nhau trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, cũng để chúng ta biết trân trọng nhau.”
Nước mắt của Tiểu Cát lập tức trào ra, cô nhìn Tư Nhiên đang quỳ trước mặt mình bằng ánh mắt khó tin, sau đó bưng lấy miệng mình, không để tiếng khóc của mình vang lên.
“Cảm ơn em đã không rời không bỏ anh, cảm ơn em nguyện sống chết với anh. Vậy nên, Tiểu Cát, anh muốn được bên em cả đời, vĩnh viễn cùng không xa rời nhau. Em có đồng ý làm bạn gái của anh, làm vợ tương lai của anh không?” Tư Nhiên nhìn chăm chú vào Tiểu Cát, anh nâng chiếc nhẫn trong tay lên qua đầu.
Lúc này, mấy quả khinh khí cầu bay chầm chậm tới trên đỉnh đầu, vô số cánh hoa bay xuống từ trên không trung, rải đầy lên Tiểu Cát và Tư Nhiên.
Tiểu Cát ngẩng đầu lên, trên mấy quả khinh khí cầu đó có treo biểu ngữ: “Tiểu Cát, làm người phụ nữ của anh đi!”
Xung quanh chợt vang lên tiếng đàn violon, sau đó một đám người đi tới từ bốn phương, cầm nến hình trái tim trong tay, cùng hát một bài hát quen thuộc: Xuân ấm hoa nở, mang đi những thương cảm của mùa đông.
Gió nhẹ mang tới một không khí lãng mạn.
Mỗi một bản tình ca đều chứa đầy ý nghĩa.
Giấy phút ấy, anh bỗng nhìn thấy em.
Xuân ấm hoa nở, mang đi cái lạnh của mùa đông.
Gió nhẹ mang tới một tình yêu bất ngờ.
Chim hót líu lo kéo khoảng cách của chúng ta lại gần nhau.
Giây phút ấy, anh bỗng nhiên yêu em.
Hãy nghe anh nói.
Nắm tay đi với anh.
Tạo ra một cuộc sống hạnh phúc.
Ngày hôm qua em để lỡ
Ngày mai em sẽ hối tiếc
Hôm nay lấy anh được không.
Tới khi thấy rõ được mọi người, Tiểu Cát vui mừng kêu lên: “Sao lại là mọi người?”
Đúng vậy, những người tới đây đều là người nhà và những người trong đoàn đội.
Tất cả đều đang chúc phúc cho bọn họ.
Tư Nhiên mỉm cười nhìn Tiểu Cát: “Tiểu Cát, anh quỳ lâu lắm rồi!”
Lúc này Tiểu Cát mới lấy lại tinh thần, mắt cô rưng rưng lệ, gật đầu thật mạnh: “Em đồng ý!”