Mỗi ngày đều ở cạnh Mạc Đình Kiên, có lúc anh phải đi xử lý một số chuyện, nhưng hầu hết thời gian, Mạc Đình Kiên đều ở bên cạnh cô.
Mỗi ngày của Hạ Diệp Chi trôi qua chỉ vỏn vẹn uống thuốc, thăm khám, ngủ nghỉ…..
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những chuyện như vậy.
Nhưng có một điều khác, đó là tâm trạng của Hạ Diệp Chi đã tốt hơn rất nhiều, cô luôn cảm thấy sức khỏe của mình đang dần dần có chuyển biến tốt rồi.
Ít ra thì cô cũng cảm thấy tinh thần của mình cũng phấn chấn hơn.
Không giống như trước đây, phần lớn thời gian cô đều dành để ngủ.
Chính Mạc Đình Kiên còn nhận thấy được điều này sớm hơn cả Hạ Diệp Chi nữa, sức khỏe của cô đã có chuyển biến tốt hơn rồi.
Kể từ khi cô được xuất viện, sức khỏe cô ngày càng tồi tệ hơn , lúc nào cũng lờ đờ mệt mỏi. Khi cô thức dậy mỗi sáng, Mạc Đình Kiên đã không còn nằm ở bên cô nữa.
Anh hoặc là đến phòng sách hoặc ngồi một bên xem văn kiện giấy tờ.
Nhưng mấy hôm nay khi cô thức dậy, cô vẫn thấy Mạc Đình Kiên nằm ở bên cạnh mình.
Rèm cửa được kéo rất chặt, không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa,cô cũng chẳng thể tự mình ngồi dậy được.
Cô nhìn lên trần nhà một lúc, chuẩn bị tiếp tục ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại thì không thể ngủ được nữa.
Khi Hạ Diệp Chi chuẩn bị mở mắt lần nữa thì bên tai đã truyền tới giọng nói của Mạc Đình Kiên.
“ Sao vậy?”
Hạ Diệp Chi mở mắt, thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên đã mở mắt, đáy mắt anh lúc này vẫn còn mang máng sự buồn ngủ.
Rõ ràng là anh vừa thức dậy, vì cảm thấy Hạ Diệp Chi cứ động đậy nhúc nhích,anh theo bản năng hỏi thăm cô.
Hạc Diệp Chi hơi quay đầu qua nhìn Mạc Đình Kiên, cô hỏi anh : “ Mấy giờ rồi vậy?”
Mạc Đình Kiên rũ mắt xuống nhìn cô.
Hạ Diệp Chi đã tỉnh dậy được một lúc rồi, đôi mắt cô trong veo, nhưng mái tóc thì rối bù, trông thật trẻ con, chẳng hợp với tuổi của cô chút nào cả.
Nhưng tinh thần xem ra rất tốt.
Trái tim Mạc Đình Kiên rung lên một hồi, anh cúi đầu hôn lên trán Hạ Diệp Chi.
Sau đó, anh lại vươn đôi tay dài của mình ra xoa xoa đầu cô rồi mới quay người lại lấy chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên tủ đầu giường.
Anh đưa mắt nhìn,chỉ mới sáu giờ rưỡi thôi.
“ Ngủ thêm chút nữa đi.” Mạc Đình Kiên rút tay lại rồi lại kéo Hạ Diệp Chi vào trong lòng mình : “ Vẫn còn sớm.”
Hạ Diệp Chi tiếp tục hỏi anh : “ Sớm là mấy giờ?”
“ Sáu giờ rưỡi.” Vừa dứt lời thì Mạc Đình Kiên lập tức đưa tay kéo chăn : “ Ngủ đi, đừng nhúc nhích nữa.”
“ Em không ngủ được.” Hạ Diệp Chi nhúc nhích.
Mạc Đình Kiên mở mắt và nói: “ Vậy dậy rồi đi dạo nha?”
Hạ Diệp Chi gật đầu.
Có lẽ trước đây cô đã ngủ quá nhiều rồi, hơn nữa lại không hứng thú với thứ gì. Bây giờ tinh thần cô đã tốt hơn, nên rất thích đi ra ngoài dạo.
Thấy cô gật đầu, Mạc Đình Kiên lật người lại rồi ngồi dậy.
Anh bước xuống giường rồi đi đến tủ quần áo, anh hỏi Hạ Diệp Chi : “ Em muốn mặc gì?”
Hạ Diệp Chi hơi nâng phần thân trên của mình lên rồi nói với sự thích thú: “ Váy.”
Nghe xong, Mạc Đình Kiên cau mày nhìn cô: “Không được.”
Buổi sáng rất lạnh, không được mặc váy.
Sức khỏe của Hạ Diệp Chi quá yếu, một khi bị cảm thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được mất.
Khó khăn lắm mới khỏe lại được một chút, tuyệt đối không thể mắc thêm sai sót nữa.
Bình thường Mạc Đình Kiên đều ngồi trong văn phòng chỉ điểm giang sơn, nhưng chỉ khi trước mặt Hạ Diệp Chi thì anh không còn dáng vẻ của một đại thiếu gia nữa.
Sáng sớm thức dậy, một thân ảnh trong chiếc áo ngủ đang đứng trước tủ quần áo tìm áo quần cho Hạ Diệp Chi, nếu mà tin này mà truyền ra ngoài, chắc cũng sẽ không có ai tin đâu, ai mà tin được Mạc Đình Kiên sẽ làm mấy chuyện như vậy chứ.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi như được rót thêm mật vậy, ngọt ngào vô cùng.
Cô cố ý giả vờ tức giận một chút : “ Nhưng em muốn mặc váy.”
Cô vốn nghĩ Mạc Đình Kiên sẽ đáp ứng cô mọi thứ.
Nhưng trong vấn đề này, Mạc Đình Kiên lại không bao giờ nhượng bộ: “ Hạ Diệp Chi, em nghĩ em bằng tuổi với Hạ Hạ sao hả?”