Trong ánh mắt của cô, rõ ràng viết đầy chữ “Đừng đi theo tôi”.
Cố Tri Dân lười biếng mà nói: “Tôi và em ở cùng một tiểu khu, tôi cũng đi con đường này mà, tôi đâu có đi theo em.”
Lời anh nói không có sai, nhưng bây giờ Thẩm Lệ đang ở đầu sóng ngọn gió, cô rất rõ hoàn cảnh của mình.
“Nếu như bị chụp được thì sẽ rất dễ gây hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì? Hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta đã ác liệt đến mức muốn ám sát đối phương vào đêm khuya sao?”
Cố Tri Dân nói xong thậm chí còn cười lên.
Thẩm Lệ suy nghĩ một hồi, bọn họ đúng là đã bày ra bộ dạng như nước với lửa ở trong chương trình .
Nhưng vào thời gian nhạy cảm này, bị chụp được thì đích thực là không được hay cho lắm.
Thẩm Lệ không phí lời với anh nữa mà quay người đi tới con đường đối diện, cách anh thật xa, sải bước lớn đi về phía tiểu khu.
Đèn đường u tối, bóng cây ven đường mờ mờ ảo ảo, hình bóng của Thẩm Lệ rất nhanh đã bị chìm vào trong đó.
Cố Tri Dân vẫn đứng tại chỗ, anh nhìn về phía Thẩm Lệ rời đi ở đối diện, nhìn một hồi cũng không có thấy bóng ảnh của Thẩm Lệ.
Xác nhận Thẩm Lệ thật sự đã đi xa xa rồi, Cố Tri Dân thở dài một hơi, từ trong túi mò ra một gói thuốc, ngồi xổm xuống ở bên đường.
Chậm rãi mà rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, châm lửa xong rít được một hơi thì bị sặc đến ho khan hai tiếng.
Thời gian này không có hút thuốc bao nhiêu, vậy mà lại có chút không thích ứng được với mùi vị này rồi.
Bị sặc hai lần, tâm trạng của Cố Tri Dân trở nên càng tệ hơn, anh nhìn thời gian một cái, đã là hơn ba giờ rồi, sau khi cất hộp thuốc vào trong túi xong, anh lại móc điện thoại ra từ một túi khác.
Anh mở điện thoại ra, cũng không có lướt lướt danh bạ mà trực tiếp ấn vào một số điện thoại như đã có mục tiêu rõ ràng rồi.
Điện thoại kết nối xong, reo lên vài tiếng mới có người nhấc máy.
Thanh âm u ám của Mạc Đình Kiên vang lên từ trong điện thoại: “Cố Tri Dân, cậu tốt nhất là có chuyện gì đó thật lớn đi, còn nếu như không có, ha.”
Một tiếng cười lạnh, đã biểu đạt đầy đủ tâm trạng hiện giờ của Mạc Đình Kiên.
Vào ba bốn giờ sáng, đang ngủ mơ ngon lành mà lại nhận được một cuộc gọi không có chuyện gì lớn, cho dù là ai thì cũng không thể không bực bội được.
Thanh âm của Cố Tri Dân nghe có chút buồn bã: “Hẳn là có a.”
Mạc Đình Kiên: “Nói.”
“Thẩm Tiểu Lệ bây giờ còn không chịu đi trên một con đường với tôi nữa rồi.” Trong nửa câu sau, thanh âm của Cố Tri Dân rõ ràng là nhỏ dần, bộ dạng rất suy sụp.
Đầu dây bên kia trầm mặc hơn 3 giây.
Với sự hiểu biết đối với Mạc Đình Kiên của Cố Tri Dân, anh ta đại khái là sắp cúp điện thoại rồi.
Cố Tri Dân vội vàng nói trước khi Mạc Đình Kiên cúp điện thoại: “Đình Kiên, cậu nghe nói tôi, cậu đừng vội cúp điện thoại của tôi, cậu thay đổi một góc độ mà suy nghĩ thử xem, nếu như là Diệp Chi không những không nắm tay cậu đi trên phố, mà còn không đi cùng với cậu nữa, đây có phải là chuyện tốt không?”
Ngón tay đang định cúp điện thoại của Mạc Đình Kiên chợt khựng lại, anh nghiêm túc suy nghĩ hai giây: “Cậu đang nguyền rủa tôi và Hạ Diệp Chi cãi nhau.”
Trong ngữ khí của anh tràn đầy sự nguy hiểm.
Cố Tri Dân: “…Tôi không có…chỉ là giả thiết mà thôi.”
Mạc Đình Kiên căn bản là không có nghe anh nói gì hết, ngữ khí lành lạnh mà nói: “Giả thiết không thành lập.”
Mạc Đình Kiên nói xong, rồi lại cười lạnh một tiếng.
Cố Tri Dân cũng không sợ Mạc Đình Kiên tức giận, anh tự biên tự diễn: “Trước đây lúc lập nghiệp với cậu cũng không có khó chịu như bây giờ…”
Anh là nhà sản xuất phim của , bên đoàn làm phim luôn báo cáo tiến độ cho anh, cho nên anh biết rất rõ chuyện quay phim .
Cũng rất rõ ràng hành tung của Thẩm Lệ.
Biết hôm nay Thẩm Lệ về, nên đã nói bóng nói gió mà nghe ngóng từ chỗ của Cố Mãn Mãn, biết được Thẩm Lệ mời người của tổ chương trình ăn khuya, nên đã ra ngoài giả vờ tình cờ gặp.