Cô chỉ đọc thoáng qua một số nội dung của những người nhắn cho cô.
Vì có nhiều người nhắn tin cho cô nên cô không tìm thấy người mình quen ngay.
Sắc mặt cô khẽ biến, vào messenger tìm tên Thẩm Lệ.
Nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn Thẩm Lệ sẽ nhắn tin cho cô.
Cô có thể hiểu rõ mọi chuyện một cách nhanh nhất từ chỗ Thẩm Lệ.
Cô nhấp vào, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn Thẩm Lệ gửi cho cô.
Thời gian gửi là hai phút trước.
“Diệp Chi, tất cả mọi người đều lan truyền tin cậu có con gái với Mạc Đình Kiên, tin tức này đã lan truyền khắp thành phố Hà Dương rồi, nói y như thật, tớ cảm thấy có người cố ý thả tin tức này ra ngoài.”
“Tớ sắp lên chương trình rồi, không tiện gọi điện thoại cho cậu, cậu đọc được tin nhắn này thì trả lời tớ nhé.”
Lúc nãy Hạ Diệp Chi đã đọc lướt qua tin nhắn của những người khác, cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đến khi đọc được tin nhắn này của Thẩm Lệ, cô mới chắc chắn được.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Hạ, rồi nhắn tin cho Thẩm Lệ: “Tớ biết rồi.”
Thẩm Lệ ở đầu bên kia sắp lên sân khấu rồi, nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Hạ Diệp Chi thì nhắn lại ngay: “Cuối cùng cậu cũng nhắn lại tớ, tớ đang chuẩn bị gọi cho cậu đây.”
Cô gửi xong tin này đi thì nhanh chóng gửi một tin khác: “Mấy ngày nay cậu phải cẩn thận một chút, nhất định sẽ có phóng viên tìm cách chụp lén cậu.”
“Không phải cậu sắp lên chương trình sao?” Bình thường những lúc xảy ra chuyện như thế này, Thẩm Lệ sẽ trực tiếp gọi cho cô.
Thẩm Lệ không gọi cho cô ngay, điều này chứng tỏ cô ấy đang bận, không thể phân thân ra được.
Thẩm Lệ nhắn lại: “Đúng vậy.”
“Cậu cứ yên tâm lên chương trình của cậu đi, đừng lo lắng chuyện của tớ, tớ không thiếu nợ ai cả.” Hạ Diệp Chi nhắn tin xong thì nghiêng đầu nhìn Mạc Hạ.
Mạc Hạ đang cầm giấy ăn nhặt những hạt cơm rơi trên bàn.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Con ăn xong rồi hãy làm.”
“Vâng ạ.” Mạc Hạ ngoài miệng thì đồng ý, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Mạc Hạ vẫn tiếp tục nhặt hạt cơm lên rồi mới ăn.
Lúc xới cơm, một miếng cà rốt rơi xuống bàn.
Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn rồi dùng đũa gắp vào miệng.
Hạ Diệp Chi: “…”
Mạc Hạ vừa quay đầu đã thấy Hạ Diệp Chi đang nhìn chằm chằm mình, cô bé giải thích: “Trên bàn rất sạch, không bẩn đâu ạ.”
Hạ Diệp Chi không biết nói gì.
Cô bé còn nhỏ đã biết tiết kiệm như vậy, không biết giống ai nữa.
Cô bật cười gật đầu: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Hạ, nụ cười trên mặt dần thu lại.
Mặc kệ là ai phơi bày sự tồn tại của Mạc Hạ, nhưng cô khẳng định người đó không có ý tốt.
Chắc chắn con gái Mạc Đình Kiên sẽ thu hút sự chú ý của khán giả.
Nhưng Mạc Hạ chỉ là đứa trẻ, không phải nhân vật công chúng, cô bé không cần công khai thân phận với mọi người.
Giờ Mạc Hạ bị người khác phơi bày trước mặt đại chúng, chắc chắn sẽ gây ra nhiều sự chỉ trích.
Phần lớn mọi người đều muốn trải qua cuộc sống không hề có sóng gió, chỉ muốn bình yên.
Nhưng có người không muốn bạn sống bình yên.
Nếu bạn cứ nhượng bộ, họ sẽ càng lấn tới.
Lúc này cô còn phải nhượng bộ nữa sao?
Hạ Diệp Chi chậm rãi uống canh, ánh mắt dần dần kiên định.
Chỉ có ít người biết được sự tồn tại của Mạc Hạ.
Ngoài những người bên cạnh thì chỉ có Tô Miên là biết sự tồn tại của Mạc Hạ.
Nhưng Tô Miên đang ở trong tù.