Biệt thự này nằm ở trên núi, cách xa trung tâm thành phố náo nhiệt, đêm khuya ngày hè, trên trời có vài ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh.
Bác Lâm lớn tuổi rồi, đi lại dễ ngã vì vậy ông đi rất chậm.
Ông chầm chậm bước đến phía sau Mạc Đình Kiên, cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, tối nay cậu sẽ ở đây, hay là…”
Từ rất lâu trước kia bác Lâm đã đi theo Mạc Đình Kiên rồi.
Ông ta cũng không có năng lực gì đặc biệt, nhưng lại là một người thật thà, có thể xử lí một số chuyện vụn vặt hàng ngày.
Vậy mà cũng đã đi theo Mạc Đình Kiên rất nhiều năm rồi.
Ông chứng kiến Mạc Đình Kiên từ lúc còn là một cậu thiếu niên thông minh trí tuệ, đến này đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông trầm ổn nội liễm.
Nói thật lòng, ông rất kính trọng Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không trả lời ông ngay.
Anh ngước mắt lên nhìn bầu trời một lúc, mới thu lại tầm mắt, khẽ nói: “Tôi vào xem một chút rồi đi.”
Nói xong, anh quay người bước vào nhà.
*
Từ sau khi biệt thự được sửa lại, đây không phải là lần đầu tiên Mạc Đình Kiên đến.
Trước khi Hạ Diệp Chi gả đến đây, anh đã ở đây rất nhiều năm rồi.
Lúc đó, anh chưa từng nghĩ đến, căn biệt thự này lại là nơi chứa vô vàn kí ức đáng quý của anh.
Tuy rằng đã được sửa qua, nhưng mọi đồ đạc trong nhà vẫn giống y hệt như trước đây.
Từng chút những chuyện xảy ra trong căn nhà này, đến bây giờ anh vẫn nhớ như in.
Nếu như Mạc Đình Phong không tạo nghiệp, lúc anh và Hạ Diệp Chi quay trở lại nhà họ Mạc không phát hiện ra sự dị thường giữa Mạc Liên và Mạc Đình Phong, có phải những chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa không?
Mà bọn họ cũng có thể sống hòa thuận với nhau hơn.
“Không cần đi theo tôi.” Mạc Đình Kiên đứng trước cửa, nói với bác Lâm và những vệ sĩ ở phía sau.
Những người đứng sau nghe thấy anh nói, liền lui ra ngoài.
Mạc Đình Kiên men theo phòng khách đi lên tầng, đi hết một vòng xung quanh biệt thự.
Căn nhà được tu sửa lại đã không nhìn ra vết tích bị thiêu rụi trước kia.
Anh nhớ lại, lúc đó Hạ Diệp Chi đốt căn nhà này, còn mang chiếc bút máy của anh ra ngoài.
Cô ấy vẫn luôn mềm lòng như vậy.
Hồi còn nhỏ lúc anh gặp được Hạ Diệp Chi, anh liền cảm thấy cô nhóc này có chút ngốc nghếch.
Rõ ràng là cả nhà không có ai thích cô, mẹ ruột cũng không quan tâm đến, vậy mà cô còn cảm thấy mẹ rất yêu mình.
Mạc Đình Kiên nghĩ đến đây, đột nhiên nở nụ cười.
*
Lúc anh về đến nhà đã là ba giờ sáng.
Mạc Đình Kiên lên tầng, đầu tiên là về phòng xem tình hình của Hạ Diệp Chi, sau đó lại sang phòng của Mạc Hạ.
Mạc Hạ ôm một con gấu bông nhỏ, ngủ rất ngon lành.
Gương mặt nhỏ ửng đỏ, một góc váy của cô bị vén lên.
Mạc Đình Kiên qua giúp con kéo lại chiếc váy, rồi điều chỉnh lại nhiệt độ phòng, xong mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Anh đến hành lang hút một điếu thuốc rồi mới quay trở về phòng ngủ.
Anh đứng trước giường một lúc, đột nhiên lại ngồi xuống mép giường, đưa tay ra khẽ vén lại những sợi tóc trước mặt Hạ Diệp Chi.
Xong anh liền gọi cô: “Hạ Diệp Chi.”
Không có phản ứng.
Mạc Đình Kiên gọi liên tiếp mấy lần, cô cũng không tỉnh dậy.
Anh nắm lấy một cánh tay của cô nằm bên ngoài chiếc chăn, hơi dùng lực siết chặt.
Hạ Diệp Chi đang ngủ chỉ hơi nhíu mày lại, kêu nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh dậy.
Mạc Đình Kiên tiếp tục duy trì động tác này, mãi lâu sau mới khẽ buông lỏng tay.
Tay anh nắm chặt thành quyền, chiếc cằm đẹp đẽ cũng bạnh ra, cả người toát lên một vẻ khó chịu, nhẫn nhịn.
Trước đây có một khoảng thời gian, Hạ Diệp Chi rất khó ngủ.
Gần đây sức khỏe cô ngày càng kém, dễ bị mệt mỏi, hơn nữa mỗi khi ngủ cũng rất khó gọi dậy.
Cô không thể đợi quá lâu nữa, cả tâm lí và thân thể.