Mạc Đình Kiên trở lại văn phòng, lại gọi điện thoại theo đường dây nội bộ căn dặn thư ký: “Bảo tổng giám đốc Cố qua đây một chuyến.”
Ở trong công ty, Mạc Đình Kiên có thang máy riêng của mình nên có thể đi thẳng từ bãi đỗ xe lên trên. Người trong công ty, ngoại trừ thư ký thì cũng chỉ có đám lãnh đạo cấp cao kia mới có thể gặp được anh.
Lãnh đạo cấp cao biết anh là ông chủ lớn phía sau truyền thông Thịnh Hải, nhưng lại không biết anh chính là Mạc Đình Kiên.
Chỉ có ba người Trần Tuấn Tú, Phó Đình Tây và Cố Tri Dân biết anh là Mạc Đình Kiên, còn biết anh là ông chủ phía sau truyền thông Thịnh Hải.
Sáng sớm, khi Hạ Diệp Chi rời khỏi Kim Hải, chắc hẳn đã nhìn thấy Cố Tri Dân và Phó Đình Tây.
Bởi vì nghề nghiệp, Phó Đình Tây là một người hết sức cẩn thận.
Như vậy người không giữ được miệng chính là Cố Tri Dân.
Một lát sau, thư ký gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên trả lời: “Thư ký của tổng giám đốc Cố nói anh ấy tạm thời đi công tác, lúc này đã ở sân bay rồi…”
Cho dù chỉ ở trong điện thoại, đầu điện thoại bên kia im lặng cũng làm cho thư ký cảm thấy rất áp lực. Càng nói tới đoạn sau, giọng cô ta đã nhỏ tới mức không nghe được tiếng nữa.
“Hừ.”
Cô ta vừa dứt lời đã nghe Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, bèn không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Tôi biết rồi. Cô bảo người gọi Thẩm Lệ lên đây.”
Mạc Đình Kiên để điện thoại xuống và chờ Thẩm Lệ lên.
Khuyết điểm làm sai liền chạy trốn của Cố Tri Dân thật đúng là mãi vẫn không chịu sửa.
Không bao lâu, Thẩm Lệ đã lên tới nơi.
Khi Thẩm Lệ gõ cửa, trong lòng còn cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi có người nói ông chủ của truyền thông Thịnh Hải tìm cô, phản ứng đầu tiên của cô là Cố Tri Dân mượn chức vụ tìm mình nên cô trực tiếp từ chối.
Thư ký lại nhắc nhở cô: “Là ông chủ lớn của Thịnh Hải chứ không phải tổng giám đốc Cố.”
Làm cho quá, hóa ra Cố Tri Dân cũng chỉ là một người làm công thôi à?
“Vào đi.”
Bên trong vọng ra giọng nói nặng nề lại có chút quen tai của một người đàn ông.
Thẩm Lệ nghi ngờ đẩy cửa đi vào trong. Khi cô ấy thấy rõ gương mặt của Mạc Đình Kiên liền lập tức trợn tròn mắt.
“Mạc… Mạc Đình Kiên?”
Mạc Đình Kiên trầm giọng nói: “Cô Thẩm.”
Thẩm Lệ không quen Mạc Đình Kiên nhưng qua lời kể của Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy anh là người đáng sợ.
Không ngờ người này lại là ông chủ lớn của mình!
Cho dù vẻ mặt của anh bình thường nhưng không hiểu sao Thẩm Lệ vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Cô cúi chào Mạc Đình Kiên theo một góc vuông chín mươi độ, lớn tiếng nói: “Chào ông chủ!”
Trong giọng nói của cô tự động lộ vẻ lấy lòng, không cần nói cũng rõ.
Mạc Đình Kiên nhướng mày. Cô bạn gái của Hạ Diệp Chi có tính cách khác cô một trời một vực.
Hạ Diệp Chi sợ anh nhưng gần như chưa từng lộ vẻ lấy lòng anh như vậy, cô hình như càng nóng lòng muốn chống đối lại anh hơn.
Mạc Đình Kiên thản nhiên nói: “Tôi tìm cô tới đây là có chuyện muốn nhờ cô.”
Thẩm Lệ vừa mừng vừa lo. Hạ Diệp Chi nói người đàn ông này không dễ chọc, nhưng không phải bây giờ tính tình rất tốt sao?
“Chỉ cần tôi có thể làm được, cho dù là mười chuyện cũng không thành vấn đề gì.”
Mạc Đình Kiên dường như rất hài lòng về câu trả lời của cô, vẻ mặt vô cùng hiền hòa: “Tôi không liên lạc được với Cố Tri Dân, cô gọi điện thoại hỏi giúp tôi xem anh ta đang ở đâu.”
Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Lệ còn tưởng là chuyện gì lớn chứ!
Cho dù mấy năm nay cô không liên hệ với Cố Tri Dân, nhưng vẫn có tất cả cách liên lạc với anh ta.
Không có cách nào, tên đê tiện Cố Tri Dân kia luôn có thể nhúng tay vào mọi chỗ.
Hơi một tý lại chuyển khoản cho cô, tạo một nick phụ làm fan cuồng trong facebook của cô. Khi bộ phim mới của cô vừa ra, anh ta liền bao trọn vé…
Thẩm Lệ gọi vào số điện thoại gần đây anh ta hay gọi cho cô thì thấy đã tắt máy.
Sau đó, cô gọi vào số trước đây của anh ta, đó là số anh ta dùng khi còn là học sinh, nhưng từ lúc xảy ra chuyện kia hai người chưa từng liên lạc lại.
Cô cũng không xác định được anh ta còn dùng nó nữa không.
Thẩm Lệ bấm điện thoại gọi đi, mới thấy bên kia đổ một tiếng chuông đã nghe giọng nói kích động của Cố Tri Dân vang lên: “Thẩm Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ coi như không nghe ra sự kích động trong giọng nói của anh ta hỏi: “Cố Tri Dân, anh ở đâu?”
“Anh ở sân bay!”
Trong phút chốc, Cố Tri Dân đột nhiên hỏi: “Thẩm Tiểu Lệ, em xảy ra chuyện gì à?”
Mấy năm nay, Thẩm Lệ gần như không chủ động liên hệ với anh ta nên anh ta theo bản năng cho rằng cô nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Không có việc gì. Ông chủ lớn nói anh ta không tìm được anh, bảo tôi liên lạc với anh giúp.” Thẩm Lệ nói xong liền nói với Mạc Đình Kiên: “Anh ta nói anh ta đang ở sân bay.”
Cũng không biết những lời này của cô có vấn đề gì mà Cố Tri Dân ở đầu kia mắng một tiếng: “Chết tiệt!”
Sau đó, điện thoại của Mạc Đình Kiên lại đổ chuông.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhưng không vội vàng nghe điện thoại, lại nhìn về phía Thẩm Lệ nói: “Cám ơn cô, cô đi làm việc trước đi.”
Thẩm Lệ đi tới gần cửa, đột nhiên nghe Mạc Đình Kiên nói: “Tôi đã xem qua bộ phim của cô rồi. Trong nhóm người mới được công ty ký hợp đồng, cô là người có tiềm lực nhất.”
Mạc Đình Kiên làm việc cẩn thận chu đáo, đối với công việc cũng vô cùng nghiêm túc. Trước đây, khi Cố Tri Dân muốn đưa Thẩm Lệ vào ký hợp đồng với Thịnh Hải, anh đã xem qua một đoạn phim do cô đóng.
Công việc không phải là trò đùa, anh luôn ngăn chặn việc xử trí theo tình cảm.
Thẩm Lệ quả thật rất có tiềm lực.
Thẩm Lệ hơi kích động khi được Mạc Đình Kiên khen ngợi: “Tôi sẽ cố gắng hơn nữa!”
Thẩm Lệ đi không bao lâu thì Cố Tri Dân đã trở lại.
Anh ta đẩy cửa xông vào, chỉ thấy trên trán đầy mồ hôi, dáng vẻ vô cùng chật vật. Vừa nhìn cũng biết anh ta đã chạy tới đây.
Cố Tri Dân chạy thẳng đến trước bàn làm việc: “Thẩm Tiểu Lệ đâu?”
“Đi rồi.”
Cố Tri Dân nhận được câu trả lời trái lại càng sốt ruột hơn: “Cô ấy đi đâu vậy? Cậu làm gì cô ấy rồi?”
“Tôi có thể làm gì cô ấy? Tôi chỉ bảo cô ấy gọi điện thoại cho cậu rồi cho cô ấy đi thôi.” Mạc Đình Kiên vẫn ung dung nói, giọng điệu rất vô tội.
“Chết tiệt! Cậu lừa tôi!” Cố Tri Dân lập tức ngồi phịch xuống ghế: “Mẹ nó, làm tôi sợ muốn chết!”
Anh ta quen biết với Mạc Đình Kiên đã lâu nên biết anh nhẫn tâm tới mức nào. Bởi vậy, vừa nghe anh tìm Thẩm Lệ, anh ta liền sợ đến mức chạy thẳng về.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vô cảm nhìn anh ta: “Mình thẳng thắn đi.”
Cố Tri Dân: “…”
Cuối cùng ở dưới sự uy hiếp của Mạc Đình Kiên, Cố Tri Dân vẫn vội vàng nói ra chuyện lúc sáng.
Anh ta cho rằng Mạc Đình Kiên sẽ muốn đánh mình một trận, tuy anh không làm vậy nhưng kết quả cuối cùng cũng không tốt hơn bị đánh là bao nhiêu.
“Sang năm anh không cần nghỉ ngơi nữa, cố gắng làm việc đi.” Mạc Đình Kiên nói xong dường như còn ngại anh ta không đủ thảm, lạnh lùng chọc anh ta một câu: “Dù sao Thẩm Lệ là nghệ sĩ đang nổi, cũng không thể nào yêu đương với anh được, đàn ông độc thân phải cố gắng làm việc thôi.”
Cố Tri Dân cắn răng: “Tôi cắt đứt quan hệ với cậu!”
Mạc Đình Kiên không hề tức giận, thậm chí trên mặt còn thoáng có ý cười: “Thẩm Lệ còn chưa có người đại diện mới.”
Cố Tri Dân hoảng sợ trong giây lát, sau đó nén giận nói: “Tôi… Tôi bằng lòng cố gắng làm việc!”
“Vậy tôi giao Thẩm Lệ lại cho cậu.” Trên mặt Mạc Đình Kiên càng lộ rõ ý cười.
Cố Tri Dân nói nhỏ một câu: “Hừ! Lão xảo quyệt!”
…
Hạ thị dùng hệ thống khủng hoảng quan hệ xã hội để xử lý chuyện của Trần Tuấn Tú.
Nhưng bởi vì danh tiếng của Trần Tuấn Tú quá lớn, số lượng fan hâm mộ quá nhiều, lần này hệ thống khủng hoảng quan hệ xã hội căn bản không có tác dụng.
Hạ thị không chống đỡ nổi áp lực lớn như vậy.
Mấy năm qua, chuyện Hạ thị xuống dốc đã rõ như ban ngày.
Sau khi Hạ thị trải qua chuyện này, những quan hệ do ông cụ Hạ tạo ra trước đây cũng không còn nể mặt ông ta nữa.
Hạ Diệp Chi tìm một cơ hội nói chuyện với Hạ Lập Nguyên: “Bố, hay bố gọi ông nội về nước đi?”