Hạ Diệp Chi chỉ nhìn Cố Tri Dân một cái rồi điềm tĩnh ngồi xuống lại.
Trên gương mặt Cố Tri Dân mang theo một nụ cười: “Diệp Chi, hôm nay chuyện này có phần không đúng, Tiêu Văn vẫn còn trẻ nên cá tính thẳng thắng thôi.”
Hạ Diệp Chi biết, Cố Tri Dân đây là đang nhắc tới thái độ của Tiêu Văn đối với cô lúc nãy đây mà.
Lúc nãy Tiêu Văn chỉ có chào Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên nhưng lại cố ý ngó lơ cô, sau đó khi Hạ Diệp Chi nói chuyện với cô ta, hỏi cô ta tên gì, cô ta vẫn bày ra cái bộ dạng muốn mặc kệ cô.
“Không sao, tôi và cô ấy cũng không có quan hệ gì, chúng tôi vốn cũng không có quen nhau mà, cho nên tôi đương nhiên cũng không có để ý tới thái độ của cô ấy đâu.” Ngữ điệu của Hạ Diệp Chi chậm rãi, trên mặt cô cũng nở một nụ cười.
Nhưng Mạc Đình Kiên có thể nghe thấy, ẩn sâu trong lời nói của cô còn mang theo một chút tức giận nữa.
Hạ Diệp Chi đúng thật là có chút tức giận, cô tức giận thay cho Thẩm Lệ.
Chuyện của hai người Cố Tri Dân và Thẩm Lệ quá là phức tạp, Thẩm Lệ thì vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với Cố Tri Dân, cho dù Cố Tri Dân có thay lòng, có đi tìm người phụ nữ khác đi chăng nữa thì cũng không sao. Nhưng anh ta lại để một cô gái có tướng mạo hơi giống với Thẩm Lệ ở bên cạnh để làm gì chứ?
Càng huống hồ, cái cô Tiêu Văn đó còn là nghệ sĩ của Thịnh Hải nữa.
Đây không phải là đang cố ý làm cho Thẩm Lệ ghét sao?
Còn Cố Tri Dân thì hoàn toàn không nghe ra được chút ý giận nào trong lời của Hạ Diệp Chi cả, bởi vì trong đám người bọn họ thì tính tình của Hạ Diệp Chi là tương đối ôn nhu nhất, cô ấy đã nói không sao thì anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Anh còn vui vẻ mà nói: “Nãy giờ chắc cũng tới rồi chứ?”
Hạ Diệp thật muốn ngó lơ anh ta mà.
Mạc Đình Kiên khẽ ngước mắt lên: “Ừm, Thẩm Lệ vừa mới gọi điện đến.”
Cửa văn phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra lần nữa.
Thẩm Lệ từ bên ngoài bước vào. Trên người cô mặc một chiếc áo khoác dáng dài, trên eo thì được thắt lại một cách vừa vặn làm lộ ra chiếc eo uyển chuyển, mái tóc dài thì được xõa bồng bềnh trên vai, dung nhan thì rạng rỡ, dưới chân thì đang mang một đôi giày thể thao trông rất thoải mái, cả người cô nhìn vừa phong trần lại vừa xinh đẹp vô cùng.
Vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ liền nở một nụ cười vui vẻ.
“Qua đây ngồi đi.” Hạ Diệp Chi nhìn thấy cô cũng đặc biệt phấn khởi.
Thẩm Lệ làm như không nhìn thấy Cố Tri Dân mà đi thẳng đến bên Hạ Diệp Chi, lúc đi ngang qua Mạc Đình Kiên cô còn mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Mạc.”
Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu: “Ừm.”
Cố Tri Dân đứng bên cạnh thì chắc chắn là đang buồn vô cùng rồi, ngay cả Mạc Đình Kiên mà người phụ nữ này cũng chào hỏi, còn anh thì mặc kệ luôn.
Anh nhấc chân đi qua đó, ngồi đối diện với Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi sau đó liền mở hộp cơm hộp ra, Thẩm Lệ thấy vậy thì cảm động thút thít nói: “Diệp Chi, vẫn là cậu tốt nhất, yêu cậu chết mất thôi.”
Đáy lòng Cố Tri Dân tràn đầy chua xót, anh nhướng mày lên, làm cho cô ấy có hộp cơm mà cô ấy đã yêu chết mất rồi, còn tình cảm của anh đối với cô có kém cạnh sao?
“Lát nữa cậu phải đi máy bay, ăn chút đồ ăn trước đi.” Hạ Diệp Chi đưa dụng cụ ăn cơm cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhanh chóng đưa tay nhận lấy đũa: “Biết cậu đem cơm cho tớ nên trước khi tớ tới đã không ăn gì hết, còn bảo trợ lý ra ngoài ăn trước nữa.”
Sau khi cô ăn được hai miếng thì như mới nhớ ra thứ gì đó, thế là cô hỏi Hạ Diệp Chi: “Các người ăn chưa?”
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Ăn rồi mới tới nè.”
Bởi vì sức khỏe của Mạc Đình Kiên không tốt cho nên Hạ Diệp Chi vô cùng nghiêm khắc với ba bữa cơm của gia đình mình, phải ăn đúng giờ và còn phải đảm bảo cân bằng dinh dưỡng nữa.”
Cuối cùng Cố Tri Dân cũng không chịu nổi nữa: “Thẩm Tiểu Lệ, em có còn lương tâm không? Sao em không hỏi anh đã ăn hay chưa vậy?”
Lúc Thẩm Lệ nhìn qua Cố Tri Dân thì nụ cười trên gương mặt cô đã biến mất một cách sạch sẽ rồi: “Vậy anh ăn chưa?”
Cố Tri Dân bị ánh mắt cô lia tới thì bất giác ngồi thẳng người dậy, dường như anh có hơi chột dạ: “Ăn rồi.”
Thẩm Lệ không hề khách sáo mà mắng anh: “Vậy còn kêu tôi hỏi làm gì? Ăn no quá nên dư hơi sao?”
Cố Tri Dân yên lặng một lát rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thì cũng có chút dư hơi.”
Thẩm Lệ: “…”