Máu trên ngón tay đã tràn ra ngoài rỏ trên thớt, đến lúc này cô mới cảm thấy cơn đau trên đầu ngón tay.
Thẩm Lệ đi tới, đem dao thái trên tay cô lấy ra, cầm lấy ngón tay cô: “Cậu cẩn thận chút đi!”
Hạ Diệp Chi cong môi, cười nói: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Bị thương nhẹ? Cậu tự nhìn xem đi, sâu thêm một chút nữa thì đã để lại sẹo rồi!”Thẩm Lệ hơi tức giận, nắm ngón tay Hạ Diệp Chi lên cho cô nhìn xem vết thương.
“Ssh…” Động tác mạnh như vậy, khiến cô cảm thấy vết thương rất đau.
Thẩm Lệ trừng cô một chút, không vui nắm ngón tay của cô đưa tới vói nước rửa tay.
Sau khi rửa sạch máu trên ngón tay, cô đang định hỏi Hạ Diệp Chi có thuốc sát trùng không, thì nghe Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Cậu nghe ai nói?”
Đầu tiên là Thẩm Lệ phản ứng không kịp, rõ ràng là Hạ Diệp Chi đang hỏi về chuyện Mạc Đình Kiên kết hôn với Tô Miên, không nhịn được trợn mắt hỏi lại cô: “Tay đã như vậy rồi, còn có tâm tư đi lo chuyện người khác.”
Mặc dù ngoài mặt hung hăng, nhưng cô vẫn nói cho Hạ Diệp Chi biết: “Là Cố Tri Dân nói.”
Lại là Cố Tri Dân nói….
“Nếu như là Cố Tri Dân nói, chuyện kia có thể là thật.” Hạ Diệp Chi rũ mắt, lẩm bẩm.
Thẩm Lệ thấy bộ dạng mất hồn mất vía kia của cô, hận rèn sắt không thành thép, nhéo lên vết thương: “Đầu tiên nói cho mình biết cậu có băng dán cá nhân không?”
Hạ Diệp Chi đau đến cau mày: “Trong ngăn kéo ngoài phòng khách.”
Thẩm Lệ tìm băng cá nhân cho Hạ Diệp Chi dán, Hạ Diệp Chi còn muốn hỏi thêm một chút, nhưng thấy vẻ mặt hung dữ của cô, cũng không hỏi nữa.
Thẩm Lệ giúp cô dán băng dán cá nhân, vừa cẩn thận nhìn một chút, rồi mới lên tiếng: “Ngón tay cậu bị thương không thể bị dính nước, hay chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không sao, chỉ cần để ngón tay này không dính nước, thì việc nấu cơm không bị ảnh hưởng, mình…”
Lời Hạ Diệp Chi chưa nói xong, đã thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Lê, liền không thể mở miệng nữa.
Cuối cùng, cô vẫn bị Thẩm Lệ kéo ra cửa.
Thẩm Lệ cũng lười thương lượng cùng cô, lái xe đi Kim Hải.
Hôm nay là giờ hành chính, bàn ăn trong Kim Hải cũng đầy ắp người.
Họ không thể đặt phòng bao, nhưng họ tìm thấy một cái bàn lẻ.
Gọi thức ăn xong, Thẩm Lệ lại nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, không biết là cô ấy đang nhìn cái gì.
Hạ Diệp Chi bị cô nhìn đến không tự nhiên: “Cậu có lời gì cứ nói đi, đừng nhìn mình như vậy.”
“Chồng trước của cậu cũng đã sắp kết hôn rồi, đúng chứ?”Thẩm Lệ dùng một chút, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên mặt bàn hai cái, vang lên âm thanh thanh thúy: “Cậu cũng nhanh, tìm một người gả đi! Nếu không tìm được, mình giới thiệu cho cậu.”
Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói một câu:”Cậu nói gì vậy!”
Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi như vậy, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Mình cũng nuốt không trôi khẩu khí này! Ông chủ mất trí nhớ ba năm, Tô Miên chiếm được thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng không thấy cô ta tóm ông chủ lại! Cậu cái gì cũng chịu đụng cùng ông chủ, không biết tại sao hết lần này đến lần khác anh ta lại chọn Tô Miên! Đây à chuyện gì hả!”
Nghe Thẩm Lệ nói nhiều như vậy, trong lòng Hạ Diệp Chi cũng bình tĩnh lại.
Cô rũ mắt, từng hình chi tiết hình ảnh đã từng trải qua với Mạc Đình Kiên hiện ra trong đầu cô, nhưng cô biết, giờ phút này cô rất bình tĩnh.
“Những chuyện kia đều đã qua rồi, lúc mình và anh ấy ở bên nhau, không phụ bạc tình cảm của đối phương, chừng đó đã đủ rồi!”
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hơn nữa, mình cũng đã buông tay rồi.”
“Buông tay?” Thẩm Lệ nhìn vết thương trên tay Hạ Diệp Chi, tỏ vẻ hoài nghi.
Hạ Diệp Chi sờ ngón tay bị thương kia, bình tĩnh: “Mình chắc chắn đã buông xuống rồi. Bây giờ đối với mình mà nói, chuyện quan trong nhất, không phải là chuyện Mạc Đình Kiên kết hôn, mà là giành quyền nuôi Hạ Hạ .”
Thẩm Lệ nghe cô nói vậy, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đúng vậy! Làm sao mà mình quên chuyện này được nhỉ?”
Lên quan đến quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, là chuyên đầu tiên Hạ Diệp Chi nghĩ tới, chỉ là chưa tới lúc phải tranh đoạt thôi.
Nếu như Mạc Đình Kiên thật sự quyết định kết hôn với Tô Miên, thì quyền nuôi dưỡng cô phải giành được.
Tô Miên có yêu Mạc Đình Kiên không, cô không biết. Điều cô biết là, Tô Miên chắc chắn không đối xử tốt với Mạc Hạ.
Trước kia khi cô vừa tình lại , trí nhớ của cô chưa hồi phục, khi gặp Mạc Hạ là ở trung tâm thương mại, khi đó, Tô Miên đã muốn vứt bỏ Mạc Hạ.
Hạ Hạ của cô, tuyệt đối không thể sống dưới mái hiên với Tô Miên.
“Nhưng mà, cậu muốn có quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, ông chủ sẽ cho cậu sao?”Thẩm Lệ cảm thấy, phần thắng của Hạ Diệp Chi không lớn.
Hạ Diệp Chi nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Lệ: “Phần thắng của mình đúng là không lớn, năm đó trên đảo nhỏ, mình cũng cho là bản thân chắc chắn phải chết, nhưng bây giờ mình còn sống rất tốt không phải sao? Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần không buông tha, mình tin, mình sẽ giành được quyền nuôi con!”
Thảm Lệ thấy cô kiên định như vậy, cầm tay cô: “Được, dù cậu có làm gì, cần mình làm gì, cứ nói!”
Cho dù như thế nào, Thẩm Lệ vẫn sẽ đứng bên cạnh cô.
Ngàn lời vạn chữ, cũng chỉ hợp lại một câu: “Cám ơn cậu, Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ “ưm” một tiếng, buông tay cô: “Cậu nói cái gì vậy hả, tình nghĩa giữa hai ta, còn cần phải nói cám ơn?”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, không nói gì.
Đúng lúc món ăn bọn họ gọi cũng mang lên, họ vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tin tức Mạc Đình Kiên muốn kết hôn có chính xác không?” Hạ Diệp Chi hỏi.
Thẩm Lệ suy nghĩ một chút nói: “Mình cũng chỉ nghe anh ta nói qua, thông tin chắc chắn là chính xác, chỉ là không biết thời gian.”
Hạ Diệp Chi suy tư một lát, đưa ra kết luận: “Nói như vậy, có lẽ còn sớm, sẽ không phải là sắp tới. Nếu quả thật là hôn lễ đã chuẩn bị xong, nhất định sẽ có tin tức.
….
Lúc chạng vạng tối, Hạ Diệp Chi lái xe tới nhà trẻ đón Mạc Hạ.
Ở cửa nhà trẻ, cô gặp Thời Dũng.
Thời Dũng khẽ vuốt cằm, vẫn hết sức cung kính: “Cô Hạ.”
Hạ Diệp Chi lễ phép gật đầu một cái, nói: “Mấy ngày nay tôi ở nhà, tôi muốn đưa Mạc Hạ tới chỗ tôi mấy ngày, phiền anh nói cho Mạc Đình Kiên một tiếng.”
“Được” Thời Dũng giống như cũng không bất ngờ gì.
“Xin lỗi, không nói trước với anh, khiến anh phải đi một chuyến.” Thật ra Hạ Diệp Chi sợ nói trước với Thời Dũng, anh sẽ nói với Mạc Đình Kiên, đến lúc đó cô phải gặp trực tiếp Mạc Đình Kiên.
Cô bây giờ cố hết sức tránh tiếp xúc với Mạc Đình Kiên.
Bởi vì, cô muốn tranh thủ năng lượng, để tới lúc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, cô còn một trận chiến khó khăn muốn đánh.
Ngược lại Thời Dũng cũng không hề tức giận: “Không sao, đây là trách nhiệm của tôi. Nếu cô Hạ đón Hạ Hạ, vậy tôi đi trước.”