Mấy năm gần đây thành phố Hà Dương phát triển rất nhanh, cao ốc mọc san sát, không ngừng khai phá nhưng con phố cũ này vẫn giữ được dáng vẻ mười mấy năm trước.
Hạ Diệp Chi xuống xe, cảm khái: “Năm đó khi tôi học tiểu học, mỗi ngày đều đi qua con đường này.”
“Ầm” cô đóng cửa xe lại, bước lên phía trước rồi nói tiếp: “Khi đó Hạ Hương Thảo không thích tôi, không cho tôi ngồi cùng xe với cô ta, mẹ tôi bảo tôi đừng gây thêm phiền phức, vì vậy mỗi lần đi học hay tan học tôi đều đi trên con đường này, con đường này được xem là con đường tắt để tới trường.”
Thời Dũng im lặng lắng nghe, không nói gì.
Ánh chiều tà chiếu xuống con phố cũ, lộ ra vẻ dịu dàng mà yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi nhìn những nhà lầu cũ kỹ ở xung quanh, nheo mắt lẩm bẩm: “Nhưng tôi không hiểu tại sao anh ấy lại viết địa chỉ này…”
“Cậu chủ không bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa.” Thời Dũng hiểu rõ Mạc Đình Kiên, anh cảm thấy chắc chắn Mạc Đình Kiên viết địa chỉ này là có lý do.
Hạ Diệp Chi sớm đã ghi nhớ địa chỉ trên giấy.
Trên đó còn viết số nhà cụ thể.
Cô tìm số nhà viết trên giấy, bên trong là một siêu thị.
Thời Dũng nói: “Tôi vào trong xem thử.”
Hạ Diệp Chi cũng muốn vào trong, nhưng Thời Dũng nói cô nên đợi ở ngoài, ngộ nhỡ cậu chủ vẫn chưa tới thì sao?
Hạ Diệp Chi cảm thấy cũng có lý nên gật đầu đứng đó.
Khi Thời Dũng bước vào, Hạ Diệp Chi đi tới dưới đèn đường trước mặt siêu thị, nhìn con đường đối diện.
Cô thở dài, trong lòng rất căng thẳng.
Nếu lát nữa cô gặp Mạc Đình Kiên, cô nên nói gì đây?
Chất vấn anh? Hay trách cứ anh?
Từ lúc cô bị Mạc Đình Kiên đuổi ra khỏi biệt thự, cho đến những chuyện giữa anh và Tô Miên, rồi anh bị tai nạn xe, nhiều chuyện gộp lại như vậy…
Cô không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Mạc Đình Kiên.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ, vô tình ngước mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở khúc cua.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi thay đổi, nhấc chân đi qua đó.
Lúc đầu cô chỉ đi qua đó, dần dần cô bắt đầu chạy.
Rất nhanh đã tới khúc cua.
Nhưng không có ai ở đây.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc, người đâu rồi?
Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi bỗng quay đầu thấy Lưu Chiến Hằng đang đứng sau cô.
Cô mở to mắt, kinh ngạc đến mức lùi về sau hai bước.
“Lưu Chiến Hằng!”Bóng dáng quen thuộc mà cô thấy lúc nãy không phải Lưu Chiến Hằng.
Tại sao Lưu Chiến Hằng lại đột nhiên xuất hiện ở đây vào lúc này?
“Lâu rồi không gặp em.” Lưu Chiến Hằng chậm rãi đi về phía Hạ Diệp Chi.
Anh tiến lên một bước, Hạ Diệp Chi lùi về sau một bước.
Lưu Chiến Hằng đã gầy đi nhiều so với lần trước anh gặp Hạ Diệp Chi, hốc mắt hõm sâu, càng làm anh ta thâm trầm hơn.
“Tại sao anh lại ở đây?” Hạ Diệp Chi không ngờ, mình sẽ gặp Lưu Chiến Hằng ở đây.
Lưu Chiến Hằng gần như biến mất cùng Mạc Đình Kiên, dựa theo phán đoán của Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Hằng nên ở nước ngoài mới đúng, lúc này anh ta không nên xuất hiện ở thành phố Hà Dương.
“Tại sao tôi lại ở đây ư?”Hình như Lưu Chiến Hằng nghe thấy một câu chuyện cười, anh ta còn nở nụ cười, đôi mắt càng thâm trầm.
Anh ta cười hai tiếng trầm thấp xong mới không nhanh không chậm nói: “Xem ra em không hề nhớ gì rồi.”
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng nhìn vào một ngõ hẻm cách đó không xa, nói lẩm bẩm: “Nhưng tôi thì nhớ rất rõ.”