Cô mở cửa xe quẳng mình ngồi phía trước.
Bởi vì là Trần Tuấn Tú lái xe, ngồi phía sau sẽ cảm giác Trần Tuấn Tú là tài xế, không lễ phép cho lắm, Hạ Diệp Chi liền ngồi vào ghế lái phụ.
Ô tô bình ổn chạy về phía trước, Hạ Diệp Chi lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Thẩm Lệ.
Điện thoại gọi được nhưng không ai nghe liền tự động cúp máy.
Hạ Diệp Chi trong lòng có chút bất an nghĩ, Thẩm Lệ sẽ không lại xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Lệ liền gọi điện thoại tới cho cô.
Hạ Diệp Chi vội vàng nhận điện thoại: “Tiểu Lệ.”
“Diệp Chi , cậu ở chỗ nào vậy? Trước đó điện thoại sao lại tắt máy?” Thẩm Lệ trong giọng nói lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Hạ Diệp Chi trong lòng hơi có chút thấp thỏm: “Trước đó ở trên máy bay, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cậu không thấy được tin tức à … …” Thẩm Lệ nói đến đây đột nhiên dừng lại, giống là không biết làm sao mở miệng.
“Tin mới gì ?” trong lòng Hạ Diệp Chi nổi lên dự cảm không tốt.
“Chính là La Doanh … …” Thẩm Lệ cũng không biết làm sao mở miệng nói ra chuyện này, có chút bực bội nói: “Tớ gửi hình ảnh cho cậu, cậu tự xem đi.”
Điện thoại bị cúp máy, rất nhanh Hạ Diệp Chi liền nhận được zalo báo có tin nhắn đến.
Vào zalo, phát hiện Thẩm Lệ gửi cho cô mấy tấm hình, còn tin dài dằng dặc, mơ hồ có thể nhìn ra là một chút tin tức và ảnh chụp màn hình facebook.
Hạ Diệp Chi ấn mở hình ảnh rồi phóng to, cuối cùng cũng thấy rõ nội dung phía trên.
“Nữ diễn viên hạng hai cùng vị cậu chủ quyền thế nào đó gặp nhau trong biệt thự riêng … …”
Nội dung tin tức tất cả đều là suy đoán, cũng không có tính xác thực, nhưng phía dưới có một hình, hình người phụ và biệt thự phía sau cô ta, Hạ Diệp Chi nhận ra.
Cô gặp qua La Doanh mấy lần, có chút ấn tượng sau sắc với La Doanh, vừa nhìn liền nhận ra người phụ nữ mang kính râm kia chính là La Doanh.
Mà biệt thự sau lưng La Doanh, là biệt thự của Mạc Đình Kiên!
Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ lại, trước đó lúc La Doanh đi Hạ thị tìm mình, không chỉ có thái độ khác thường, nói xin lỗi, còn mua món đồ hiệu xa xỉ làm quà nhận lỗi.
Cô lúc ấy cũng cảm thấy La Doanh có mục đích khác, thế nhưng lại không có hướng nghĩ về Mạc Đình Kiên, cô cảm thấy mình cự tuyệt La Doanh là được rồi, không ngờ La Doanh thế mà tìm tới biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Thật đúng là suy nghĩ giống với cô ta, cứ coi như trong mắt người ngoài, Mạc Đình Kiên phế nhân “Vừa xấu lại vô sinh”, chỉ vì thân phận cậu chủ nhà họ Mạc, đã đủ để phụ nữ chủ động đưa tới cửa.
Tâm tình Hạ Diệp Chi trong lúc nhất thời có chút phức tạp.
Trước đó Mạc Đình Kiên nói nhất thời có việc không đến đón cô, chính là chuyện này à?
Phía dưới mấy tấm chụp màn hình facebook, chính là nội dung phân tích thân phận La Doanh và chủ nhân ngôi biệt thự kia.
Cả trang dài facebook phân tích từng chi tiết, có lý,có chứng cứ, nếu không phải biết tính tình Mạc Đình Kiên kia phách lối cuồng vọng, Hạ Diệp Chi sẽ tin tưởng nội dung facebook nhắc tới “Mặc dù không được, nhưng có tính háo – sắc, ai đến cũng không cự tuyệt”.
Lúc Mạc Đình Kiên ở trên giường, đích thị như một con ác sói đầu đàn.
Về phần ai đến cũng không cự tuyệt?
Mạc Đình Kiên muốn loại phụ nữ nào?
Trong lòng Hạ Diệp Chi phản bác lại từng điều từng điều mà chủ blog kia nói, Thẩm Lệ cũng không có nhàn rỗi, cứ gửi tin tức cho cô.
“Trước đó tớ đã cảm thấy Hạ Hương Thảo và La Doanh thông đồng cùng nhau không phải là chuyện tốt, người phụ nữ kia dã tâm thật là lớn!”
“Sớm biết như vậy, trước kia tớ liền chơi chết cô ả, để cô ta lăn ra khỏi ngành giải trí!”
“Diệp Chi? Cậu có xem tin tức của tớ không? Tớ cảm thấy thì, ông chủ lớn nếu như thật sự có muốn “trật bánh”, cũng không đến nỗi tìm La Doanh như vậy, ít nhất cũng phải tìm hoa đán quốc dân, trẻ tuổi xinh đẹp có danh tiếng.”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười, cô ấy đang an ủi mình sao?
Trần Tuấn Tú thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi không ngừng thay đổi, quan tâm dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Tú một lát, tay cũng không nhàn rỗi, soạn một tin nhắn gửi cho Thẩm Lệ.
Cô gửi tin: “Những tin tức trên Facebook đều đã sớm bị gỡ bỏ rồi đúng không?
Thẩm Lệ trả lời ngay:”Sớm đã gỡ rồi. ”
Vậy là tốt rồi .
“Tớ còn đang trên đường về nhà, chờ tớ về nhà trước đã, hỏi Mạc Đình Kiên rồi nói tiếp.” Hạ Diệp Chi trả lời Thẩm Lệ, rồi để điện thoại di động xuống.
“Tiểu Thành thế nào rồi ạ? ” Những ngày này không có nhìn thấy Mạc Gia Thành, thật là có chút nhớ cậu ta.
“Thuê một dì nấu cơm cho nó, cả ngày ở nhà không phải chơi game thì là xem phim, mấy ngày trước còn nói với anh muốn về chỗ Đình Kiên.” Trần Tuấn Tú nói đến đây, bất đắc dĩ cười cười:”Anh cảm thấy người làm anh này thật không xứng.”
Mạc Gia Thành mặc dù luôn coi thường Mạc Đình Kiên vừa hung hăng lại lạnh lùng, còn không cho cậu tiền tiêu vặt, nhưng đến nhà anh ta mấy ngày, liền la hét muốn quay về nhà Mạc Đình Kiên.
Một hồi nói muốn ăn đồ ăn Hạ Diệp Chi làm, một hồi nói mình quên không mang theo sách giáo khoa gì đó … …
Nói tới nói lui , Mạc Gia Thành vẫn là muốn ở cùng Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không để Trần Tuấn Tú đưa cô về nhà, xuống xe ở trung tâm thành phố, sau đó đón xe về biệt thự.
“Chào mợ chủ! ”
Cô vừa xuống xe, vệ sĩ liền lập tức chào hỏi, sau đó liền tiến lên thay cô cầm hành lý.
Hạ Diệp Chi vừa đi vào bên trong, vừa lên tiếng hỏi:”Cậu chủ các người đâu? ”
Vệ sĩ thành thật nói:”Cậu chủ sáng sớm đã ra ngoài. ”
Lúc đến cửa đại sảnh, thím Hồ liền ra đón:”Tôi ở bên trong chỉ nghe thấy bọn họ gọi mợ rồi, đi chuyến bay sớm về đúng không? Buổi sáng đoán chừng cũng chưa ăn cơm, buổi sáng tôi nấu cháo cậu chủ cũng ăn không bao nhiêu, tôi mức cho mợ một bát còn nóng nhé. ”
“Cảm ơn thím Hồ!”
Hạ Diệp Chi nói một tiếng nói lời cảm ơn, đi lên lầu thay quần áo.
Cô thay xong quần áo, mở cửa phòng, liền bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Mùi quen thuộc phả vào trong mũi, Hạ Diệp Chi đưa tay về ôm một hồi.
Mạc Đình Kiên cúi đầu trên đỉnh đầu cô, nhẹ khẽ hôn một cái:”Làm sao quay về? Thời Dũng nói cậu ta đón không được em ở sân bay.”
Hạ Diệp Chi cũng không giấu diếm:”Ở sân bay gặp anh cả, anh ta chở một đoạn đường, đến trung tâm thành phố em đón xe về. ”
Cô rất rõ ràng cảm giác được Mạc Đình Kiên hơi thở thay đổi một chút, giống như là có chút bất mãn.
“Lần trước sự việc tại yến hội, anh cả cũng không phải cố ý, ở sân bay là trùng hợp gặp phải, anh ta nói muốn chở em một đoạn, em cũng không tiện từ chối. ”
Hạ Diệp Chi kiên nhẫn giải thích, nhưng cô không thể phủ nhận là, lúc đấy cũng có một chút nghẹt thở.
Mạc Đình Kiên rõ ràng đã nói đi sân bay đón cô, cô còn tưởng rằng máy bay hạ cánh liền có thể nhìn thấy Mạc Đình Kiên, kết quả anh lại nói không đến.
“Ưm.”Mạc Đình Kiên cảm xúc không rõ lên tiếng, nhân thể cúi đầu xuống muốn hôn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vội vàng đẩy hắn ra:”Thím Hồ vẫn chờ em xuống ăn cơm, em cũng không kịp ăn sáng, đói lắm. ”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, mặc dù vẫn còn có chút không cam tâm, nhưng đến cuối cùng cũng không tiếp tục nữa.