Biểu cảm của Mạc Đình Kiên còn lạnh hơn Hạ Diệp Chi: “Ít nhất là Lưu Chiến Hằng muốn phát sinh gì đó với em.”
“Anh còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa. Em và Lưu Chiến Hằng trong sạch không có chuyện gì cả!” Bởi vì tức giận, âm lượng của Hạ Diệp Chi đột nhiên cao hơn một chút.
“Lúc em còn mất trí nhớ, ở cùng với Lưu Chiến Hằng, cô nam quả nữ sống chung một nhà…”
Còn không chờ Hạ Diệp Chi tức giận, Mạc Đình Kiên đã tự mình siết chặt nắm đấm trước, trên mặt là dáng vẻ như phong ba sắp tới.
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, cô thật sự không nghĩ đến, trong lòng Mạc Đình Kiên so đo chuyện này.
Nhưng, cô đã giải thích với Mạc Đình Kiên không chỉ một lần, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn so đo, không chỉ như vậy, còn thăm dò cô.
Mạc Đình Kiên có tính khí nóng nảy, Hạ Diệp Chi không phải không có.
Cô không thể nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, trong ngữ khí đè nén tức giận: “Bây giờ biết để ý rồi? Anh cho rằng em và Lưu Chiến Hằng không trong sạch, anh và Tô Miên thì trong sạch lắm sao? Ba năm qua em nằm trên giường bệnh, còn anh và Tô Miên lại tồn tại quan hệ hôn phu hôn thê, thành phố Hà Dương ai mà không biết anh với Tô Miên là hôn phu hôn thê của nhau?”
Càng về sau, ngữ khí của Hạ Diệp Chi càng lạnh.
Trong lòng cô cũng từng có khúc mắc, nhưng vì thái độ của Mạc Đình Kiên, vì vậy cô tin tưởng Mạc Đình Kiên.
Lúc trước cô tới chỗ Thẩm Lệ làm việc, truyền thông moi chuyện hôn ước của Mạc Đình Kiên và Tô Miên, chửi cô là tiểu tam.
Lúc đó cô bị chửi lên cả hot search.
Sau đó Mạc Đình Kiên giải quyết chuyện này, lúc đó cô cũng không cảm thấy gì.
Nhưng mà, hành động lần này của Mạc Đình Kiên, chọc giận đến Hạ Diệp Chi.
Lúc trước cảm thấy không tức giận, cảm thấy không có chuyện gì lớn, bây giờ nhớ lại, cũng khiến cô cảm thấy có chút khó mà chịu đựng.
Muốn duy trì quan hệ tình cảm giữa hai người, thì cần hai người luôn không ngừng cố gắng.
Nhưng nếu muốn phá hoại, thì quá dễ dàng, chỉ cần một trong hai người đâm một nhát dao, đã đủ cắt đứt một đoạn tình cảm khổ sở duy trì.
Lần này, Mạc Đình Kiên là người đâm nhát dao đó trước.
Nếu như là lúc trước, Hạ Diệp Chi biết Mạc Đình Kiên là một người đàn ông ích kỉ, nhượng bộ lấy lòng một chút là được.
Nhưng giữa hai người, nhượng bộ lấy lòng không thể trở thành công cụ duy trì tình cảm.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, nhượng bộ và lấy lòng, có thể sẽ trở thành trạng thái bình thường giữa bọn họ.
Đoạn tình cảm này, giữa hai người nhìn thì rất hòa hợp, nhưng ở giữa vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Những vấn đề đó giống như tìm được chỗ khai thông, toàn bộ đều dốc ra, khí thế đùng đùng hung dữ.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, mím chặt môi giống như là đang khắc chế cái gì.
Cũng không biết qua bao lâu, anh vô cùng tức giận, ngược lại cười: “Anh và Tô Miên xảy ra chuyện gì? Trong lòng em không rõ sao?”
Hạ Diệp Chi chế giễu lại: “Em và Lưu Chiến Hằng xảy ra chuyện gì? Trong lòng anh không rõ sao?”
“Anh vốn dĩ không hiểu rõ, nhưng bây giờ anh rõ rồi! Ha”
Tiếng cười lạnh sau đó, nghe vô cùng dọa người.
Hạ Diệp Chi tức giận đến đứng dậy, chỉ cửa: “Đi ra ngoài!”
Mạc Đình Kiên nheo mắt: “Em đang đuổi anh đi?”
Hạ Diệp Chi vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nhớ tới Mạc Hạ đang ngủ ở bên trong, đè thấp âm lượng nói: “Xem ra tai anh rất bình thường!”
Mạc Đình Kiên siết chặt quả đấm, buông lỏng lại siết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng.
Ngay sau đó lập tức đứng dậy, xoay người liền sải bước đi ra ngoài.
Ầm!
Cửa phòng bị người ta thô bạo đóng lại, phát ra tiếng vang chói tai.
Trong phòng nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, dừng mấy giây, mới quay đầu nhìn về hướng cửa.
Đập vào mắt là cánh cửa đóng chặt, trong phòng trừ cô ra không có người thứ hai.
Mạc Đình Kiên thế mà đi thật rồi.
Hạ Diệp Chi ngã ngồi xuống ghế sofa, đưa tay đỡ trán, một lát sau cô mới đứng dậy đi vào phòng bếp.
Mạc Đình Kiên đi rồi, cô và Mạc Hạ còn phải ăn cơm.
Có điều, lúc cô nấu cơm trong lòng có chút không yên, cắt phải ngón tay.
Hạ Diệp Chi siết chặt ngón tay mình, duỗi tay đưa đến vòi nước trước mặt, rồi đi tìm băng cá nhân.
Vết thương hơi sâu, dán băng cá nhân lên vẫn có chút đau.
Hạ Diệp Chi trong lòng phiền não, cắt loạn một hồi, rồi đem thức ăn bỏ hết vào nồi.
Lúc cô làm cơm xong, Mạc Hạ đúng lúc tỉnh dậy.
Mạc Hạ dụi mắt ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, con bé nhìn Hạ Diệp Chi, lại nhìn vị trí bên cạnh cô.
Hạ Diệp Chi kiếm một cái cớ: “Ba phải tới công ty tăng ca rồi.”
“Ồ.” Tăng ca a, mỗi ngày ba đều phải tăng ca.
Mạc Hạ như tiểu đại nhân gật gật đầu, cầm cái muỗng ăn cơm.
Con bé mới đem thức ăn đưa đến trong miệng nhai một chút, vẻ mặt liền đau khổ nôn trở về trong chén, hét lên: “Mặn quá.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, vội vàng rót ly nước cho Mạc Hạ, ngay sau đó tự mình nếm thử thức ăn.
Cô vừa làm cơm xong, đã gặp thức ăn trước cho Mạc Hạ, vẫn chưa nếm qua.
Gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng, cô chẳng qua là nếm một chút, liền lập tức phun ra ngoài.
Mặn đến phát đắng.
Mạc Hạ ôm ly nước “ừng ực ừng ực” uống một ly nước lớn, lúc này chớp mắt nhìn Hạ Diệp Chi, hỏi cô: “Mặn phải không.”
“Mặn.” Hạ Diệp Chi để đũa xuống: “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
Mạc Hạ vui vẻ vỗ tay: “Được.”
Cũng may là chưa quá muộn.
Hạ Diệp Chi mặc thêm cho Mạc Hạ cái áo khoác, liền dẫn con bé chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa, cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng ở bên cạnh cửa.
Trên người anh còn mặc quần tây cùng áo sơ mi, một tay nhét vào trong túi quần tây, một tay khác cầm điếu thuốc, hơi cong một chân, dựa vào vách tường, giống như là phác họa bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Hạ Diệp Chi nhớ đến, khi nãy lúc anh ra khỏi cửa, quên đem theo áo khoác.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mạc Đình Kiên cũng quay đầu, anh nhìn Hạ Diệp Chi một cái, theo bản năng đem thuốc lá trong tay dập tắt.
Mạc Hạ vui vẻ chạy đến kéo tay anh, ngửa đầu nhìn anh: “Ba!”
Nhưng con bé rất nhanh lại cau mày ghét bỏ: “Thúi thúi.”
Con bé nói mùi thuốc lá trên người Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi lơ đãng liếc một cái, liền chú ý đến vô số gạt tàn lớn nhỏ trên mặt đất, cùng với không biết bao nhiêu tàn thuốc.
Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc nói: “Anh về lấy áo khoác.”
Anh nói xong, liền quay thẳng người vào nhà.
Hạ Diệp Chi lại nhìn đầu thuốc trên mặt đất, chỉ là về lấy áo khoác, hay là căn bản vẫn chưa đi?
Trong nháy mắt cô có chút mềm lòng.
Nhưng rất nhanh, cô lại cứng rắn hạ quyết tâm, lúc chờ Mạc Đình Kiên cầm áo khoác đi ra, Hạ Diệp Chi trầm mặc nói một câu: “Lúc đi, dọn hết đầu thuốc trước cửa rồi hãy đi.”
Cô hài lòng nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Mạc Đình Kiên, có chút cứng đờ.
Ngay sau đó, cô dắt tay Mạc Hạ đi ra ngoài: “Chúng ta đi.”
“Ba thì sao?”
“Ba không đói, ăn thuốc no rồi.”