Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Diệp Chi nói đến đây thì hơi dừng lại, trong đầu có quá nhiều hình ảnh lập tức xuất hiện khiến cô tiếp nhận đứt quãng.

“Tại sao Lưu Chiến Hằng phải cứu tớ?”

“Hạ Hạ… Mạc Đình Kiên…”

Thẩm Lệ không lên tiếng làm phiền cô, chỉ khẩn trương ở bên cạnh nhìn cô.

Lúc này, y tá gọi bác sĩ qua.

Bác sĩ vội vàng chạy tới: “Cô tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?”

Tâm tư của Hạ Diệp Chi rất rõ ràng không ở đây, cũng không trả lời bác sĩ.

Thẩm Lệ lên tiếng hỏi: “Cô ấy vừa tỉnh, bạn tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô ấy nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong điện thoại chỉ nói là Hạ Diệp Chi đang ở trong bệnh viện, dọc đường đi cô ấy vừa lái xe qua vừa lo lắng.

Bác sĩ trả lời: “Khi cô ấy được đưa tới đã trong tình trạng hôn mê rồi, chỉ có điều vấn đề không lớn, não bị chấn động nhẹ thôi.”

“Não chấn động mà còn không phải là vấn đề lớn à?” Vẻ mặt Thẩm Lệ không khỏi buồn bực, giọng điệu cũng lạnh đi.

Bác sĩ đẩy kính mắt, dừng một chút mới nói: “Não bị chấn động nhẹ như vậy là rất thông thường, nằm viện để theo dõi mấy ngày không có chuyện gì thì có thể ra viện.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Thẩm Lệ mới xấu hổ mỉm cười: “Thì ra là vậy, cảm ơn bác sĩ. Chỉ có điều trước đây cô ấy từng bị tổn thương đến não, lần này không có vấn đề gì chứ?”

“Cho nên mới cần phải nằm viện để theo dõi mấy ngày.” Bác sĩ nói xong liền quay sang nhìn Hạ Diệp Chi, khẽ gọi cô: “Hạ Diệp Chi?”

“Hả?” Hạ Diệp Chi lấy lại tinh thần.

Bác sĩ hỏi cô: “Bây giờ cô cảm giác thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”

Hạ Diệp Chi lắc đầu, dường như không có tinh thần lắm: “Không.”

Ánh mắt cô nhìn tới trên người Thẩm Lệ vài giây mới hỏi: “Hạ Hạ đâu?”

Thẩm Lệ bị cô hỏi như vậy, lúc này mới nhớ tới Mạc Hạ vẫn còn ngủ ở nhà.

Cô ấy nhận được điện thoại, vừa nghe Hạ Diệp Chi ở bệnh viện liền vội vàng chạy tới.

Hạ Diệp Chi mới ra viện chưa được hai tháng, Thẩm Lệ nghe được cô ở bệnh viện, cũng có chút nhạy – cảm quá mức, bình thường lại chỉ ở có một mình nên tự nhiên quên mất trong nhà còn có một đứa trẻ đang ngủ.

“Ở… ngủ ở nhà.” Thẩm Lệ ngượng ngùng nói.

Hạ Diệp Chi nghe vậy liền nhấc chăn lên muốn xuống giường, vẻ mặt sốt ruột nói: “Vậy chúng ta trở về ngay thôi.”

“Chờ một lát đã, bác sĩ nói cậu phải nằm viện để theo dõi mấy ngày.” Thẩm Lệ vội vàng ngăn cản cô.

Hạ Diệp Chi đẩy Thẩm Lệ ra: “Tớ không sao.”

Cơ thể của cô, cô có thể cảm giác được mình rất khỏe, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lúc này, bên ngoài có hai cảnh sát mặc thường phục bước vào.

Hai người cảnh sát kia đi tới, một người nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi tỉnh rồi?”

Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn sang, người cảnh sát liền lấy ra chứng nhận cảnh sát của mình và nói: “Trước đó ở trung tâm thương mại xảy ra vụ nổ, chúng tôi cần cô phối hợp lấy lời khai.”

Hạ Diệp Chi gật đầu phối hợp: “Được.”

Người cảnh sát quay đầu nhìn về phía bác sĩ: “Tình trạng của cô ấy thế nào?”

Bác sĩ nói rõ tình trạng của Hạ Diệp Chi cho cảnh sát nghe.

Thẩm Lệ phản ứng chậm, vô cùng hoảng sợ hỏi: “Vụ nổ gì vậy?”

“Tội phạm tự mình báo với cảnh sát, nói hắn muốn cho nổ trung tâm thương mại, khi chúng tôi sơ tán đám đông thì cô Hạ lại đi vào trung tâm thương mại. Đây là sơ suất của tôi, chỉ có điều cũng may là tên tội phạm chế tạo thuốc nổ thô sơ nên mức tổn thương không mạnh…”

Vẻ mặt Thẩm Lệ trắng bệch: “… Thật sự là biến thái gì cũng có.”

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về Thẩm Lệ mỉm cười: “Tớ không sao.”

Cô nói xong liền quay đầu nói với cảnh sát: “Ngài cảnh sát, làm phiền ngài nhanh một chút, con tôi đang ở nhà một mình, tôi không yên tâm lắm.”

Cảnh sát dường như có chút kinh ngạc: “Cô kết hôn rồi à?”

Anh ta hỏi xong, hình như cũng nhận thấy được vấn đề này rất ngớ ngẩn, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng nhanh chóng tiến vào vấn đề chính.

Cảnh sát ghi chép xong liền rời khỏi đó.

Hạ Diệp Chi lo lắng Mạc Hạ ở nhà một mình, tất nhiên sẽ không ở lại trong bệnh viện.

Bác sĩ còn nói cô phải ở lại viện quan sát mấy ngày, Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là lấy cớ “mấy ngày nữa sẽ lại tới kiểm tra” để rời khỏi bệnh viện.

Trên đường trở về, Thẩm Lệ cuối cùng mới có cơ hội hỏi Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, trước đó cậu nhắc tới chuyện bọn cậu đi đảo nhỏ tìm Trần Tuấn Tú, có phải cậu đã nhớ ra rồi không?”

Trước đó, Thẩm Lệ đã hỏi vấn đề này một lần, chỉ có điều lúc đó Hạ Diệp Chi đang trầm ngâm suy nghĩ, cũng không để ý trả lời cô ấy.

Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, nhưng trước khi Thẩm Lệ mở miệng, cô lại lắc đầu.

“Cậu vừa gật đầu lại lắc đầu, cậu rốt cuộc có khôi phục trí nhớ không? Tớ suýt nữa thì nghẹn thở rồi đây này.” Thẩm Lệ thở dài.

“Chuyện trước kia thì tớ đều nhớ ra được…” Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày hỏi: “Chuyện sau đó, tớ không xác định được nó có phải thật sự từng xảy ra hay không. Tớ thật sự ngủ mê man ba năm à? Mạc Đình Kiên anh ấy… cũng mất trí nhớ sao?”

“Thật, tất cả đều là thật.” Thẩm Lệ hưng phấn kêu to: “Cậu thật sự đã nhớ ra rồi! Vậy thì tốt quá rồi!”

Sau khi vui mừng qua đi, Thẩm Lệ hỏi Hạ Diệp Chi với vẻ không chắc chắn lắm: “Tớ hỏi cậu, chúng ta quen biết thế nào? Sao cậu lại lấy Mạc Đình Kiên?”

“Khi cậu học lớp mười hai, bị người ta bắt nạt, tớ dọa cho những người đó rời đi.”

Hạ Diệp Chi nói xong liền thấy Thẩm Lệ khẽ gật đầu, mới nói tiếp: “Về phần Mạc Đình Kiên, tớ thay Hạ Hương Thảo lấy anh ấy.”

Nhắc tới Hạ Hương Thảo, sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi trầm xuống.

Thẩm Lệ hỏi cô: “Sao vậy?”

Hạ Diệp Chi nhớ tới chuyện lần trước khi cô và Lưu Chiến Hằng xảy ra tai nạn giao thông, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ta đổ lỗi cho tớ và Mạc Đình Kiên về cái chết của Trần Tuấn Tú, cô ta muốn chúng tớ phải chết.”

Thẩm Lệ vừa nghe được cô nói vậy thì thoáng biến sắc.

“Hạ Hương Thảo sớm đã điên rồi, mấy năm qua chụp một vài bộ phim linh tinh mà có vô số tin Scandal xấu, nhưng fan hâm mộ cũng rất nhiều, phong cách hành sự có hơi kỳ lạ. Tớ nghi ngờ cô ta bị cái chết của Trần Tuấn Tú kích thích làm cho phát điên rồi, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ.”

Cho dù Thẩm Lệ không nói, Hạ Diệp Chi cũng biết mình phải cẩn thận.

Dù sao Hạ Hương Thảo đã từng ra tay, đồng thời vừa ra tay liền mang quyết tâm nhất định phải giết chết cô.

Lần trước tai nạn giao thông cô không có việc gì là do cô may mắn.

Hạ Hương Thảo tuyệt đối sẽ không vì vậy mà hết hy vọng, nhưng không bảo đảm lần sau cô còn có thể may mắn như vậy đâu.

Còn có một điểm khiến người ta kỳ lạ chính là lúc đó Hạ Hương Thảo đã có bằng chứng chính xác, còn có người kéo ra ngoài được…

Chuyện này còn có tính chất tệ hơn năm đó cô ta muốn đụng chết Hạ Diệp Chi.

Năm đó Trần Tuấn Tú có thể bảo vệ Hạ Hương Thảo đi ra rất dễ dàng.

Mà lần này, còn có ai có thể bảo vệ cho Hạ Hương Thảo đi ra nữa, sẽ là ai chứ?

Ai có thể có năng lực lớn như vậy, lại có lý do gì mà muốn bảo vệ Hạ Hương Thảo đi ra chứ?

Trong thời gian đó, Hạ Diệp Chi ngủ mê man ba năm, tỉnh lại liền mất trí nhớ, bây giờ đột nhiên khôi phục trí nhớ lại giống như thời gian đang trêu đùa với cô vậy, lập tức bỏ qua ba năm.

Tất cả mọi chuyện tranh nhau tới, làm cho cô có phần đáp ứng không xuể, trong giây lát vẫn chưa hoàn hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK