Hai người trầm mặc đối mặt, một hồi thật lâu mà không nói gì.
Thật lâu sau , Mạc Đình Kiên mở miệng nói trước. “Vậy nếu như, anh đem Mạc thị cho em?” Hạ Diệp Chi cả người cứng đờ, ánh mắt lóe lên một trận chấn kinh.
Cô không nghĩ tới, Mạc Đình Kiên sẽ chủ động nói chuyện này. Kỳ thật vừa rồi cô muốn nói chính là chuyện này.
Mạc Đình Kiên người này, nhìn thì không thiếu cái gì, phảng phất sự hoàn hảo, không có kẽ hở.
Cô không phủ nhận năng lực của anh, nhưng mãi cho tới bây giờ, hào quang trên người anh đại đa số đều đến từ Mạc thị.
Cô không thể tránh cũng muốn thăm dò Mạc Đình Kiên một chút.
Muốn thăm dò liền thăm dò cái gì đó lớn. Cô nhất thời thay đổi chủ ý, để Thời Dũng đưa cô đến Mạc thị, chính là muốn nói chuyện này.
Nhưng cô không nghĩ tới, Mạc Đình Kiên sẽ nói điều này trước. Cũng có thể là … … anhnhìn ra ý nghĩ của cô.
Nhưng Mạc Đình Kiên người này quá thâm sâu, lúc anh không muốn để người nhìn thấu suy nghĩ , liền có thể hoàn toàn che giấu bản thân.
Hạ Diệp Chi nhìn ánh mắt của anh, căn bản là nhìn không ra anh rốt cuộc đang suy nghĩ thứ gì.
Mạc Đình Kiên đã nói vậy rồi, Hạ Diệp Chi khi cần cũng phải tiếp chiêu mới được.
Cô trực tiếp thân thể, cố gắng để ngữ khí của mình nghe thật lãnh đàm, thờ ơ một chút: “Hào phóng như vậy à?”
“Ngay cả anh cũng là của em, Mạc thị cho em thì đã làm sao?”
Mạc Đình Kiên nắm chặt tay của cô, đưa tới bên môi hôn một cái.
Đây gần như là lười dỗ ngon dỗ ngọt, từ trong miệng anh nói ra lại không có một chút cảm giác dỗ ngon dỗ ngọt nên có, ngược lại giống như làmột lời tuyên thệ.
Trang nghiêm mà trọng đại.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, nơi Mạc Đình Kiên người này quá đáng sợ, không chỉ là bởi vì anh tâm tình, tính cách bất định, còn là, anh phảng phất lúc nào cũng có thể nhìn thấu mọi thứ.
Anh quá thông minh, biết làm sao để khiến cho người khác thống khổ nhất, cũng biết làm thế nào để đả kích một người.
Chỉ có điều tính sở hữu quá mạnh, đôi khi có chút cố chấp. Hạ Diệp Chi kinh ngạc quên đưa tay về. Mạc Đình Kiên thuận thế kéo cô một chút, nghiêng người bên cạnh cô môi hôn cô, sau đó thấp giọng bên tai cô nói: “Giờ này ngày mai, lại tới công ty tìm anh.”
… …
Thẳng đến Mạc thị, cả người Hạ Diệp Chi vẫn còn choáng váng.
Mạc Đình Kiên để ngày mai cô cũng giờ này lại đến Mạc thị đến tìm anh, là thật muốn đem Mạc thị cho cô sao?
Cô … … cô chỉ nói là nói đại mà thôi, không thật là muốn có Mạc thị.
Hạ Diệp Chi có chút lo nghĩ. Giống như chơi đến có chút thoát.
Reng……
Điện thoại rung mấy lần. Là báo có tin tức trên Messenger nhắc nhở.
Hạ Diệp Chi mở Messenger, thấy Thẩm Lệ mới gửi tin nhắn cho mình.
Thẩm Lệ gửi một cô một đoạn ghi âm. Hạ Diệp Chi ấn mở nghe.
“Công việc của tớ kết thúc, có thời gian đi ăn cơm không?”
“Được.”
Sau khi Hạ Diệp Chi bình tĩnh lại, liền chuẩn bị đón xe đi đánh Hạ Diệp Chi.
Thời Dũng không biết từ đâu xuất hiện, lái xe dừng ở trước gót chân cô.
Anhxuống xe mở cửa sau xe: “Mợ chủ, đi đâu vậy, tôi chở cô đi.”
“Mạc Đình Kiên bảo anh tới?” Hạ Diệp Chi không lên xe.
“Cậu chủ biết cô không lái xe đến, nên để tôi đến chở cô.”
“Lịch của Mạc Đình Kiên đều xếp tới sang năm, anh là trợ thủ đắc lực của anh ấy, hẳn là cũng bề bộn nhiều việc, tôi tự bắt xe đi là được rồi.”
“Mợ chủ, mời lên xe.”
Thời Dũng khẽ vuốt cằm, cũng không muốn nghe ý tứ trong lười nói của cô.
Hạ Diệp Chi đành phải lên xe. Trên đường đi Hạ Diệp Chi luôn nghĩ về chuyện lúc trước, cô bây giờ bức thiết muốn tìm người trò chuyện một chút. Nhưng lúc này trên xe chỉ có cô và Thời Dũng, Thời Dũng là người của Mạc Đình Kiên, cô nhất định là không thể cùng Thời Dũng trò chuyện.
Trước đó cô nghe lúc đêm nói, bị làm choáng váng đầu óc, mới có thể chạy tới Mạc thị tìm Mạc Đình Kiên nói lời kia.
Thời Dũng chú ý nhìn kính chiếu hậu thấy ánh mắt của Hạ Diệp Chi nhìn mình có chút bất thiện, rụt cổ lại vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Đến chỗ hẹn của Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi xuống xe liền trực tiếp tiến phòng ăn.
Thẩm Lệ đặt trước mọt phòng bao. Lúc Hạ Diệp Chi đi vào, cô đang xem menu.
“Diệp chi mau đến xem, nhà hàng này mới có mấy món ăn khác thú vị đây.”
Thẩm Lệ dùng tiền như nước chảy, đồ trang điểm túi xách quần áo, đồ ăn đều không rơi xuống. Hạ Diệp Chi đi sang, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tuyết thổi phồng? Đây là tên món ăn gì thế?” Hạ Diệp Chi hoàn toàn nhìn không ra đây là cái món gì. ” Tên có chút thú vị đó chứ? Chúng ta gọi một phần thử xem thế nào.”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn mức giá gần với con số bốn chữ số bên dưới, và lắc đầu:
“Phí quá.””Không có phí đâu, phí tiền của tớ thôi.”
Thẩm Lệ lại lật trang sau: “Cậu cũng tới gọi món ăn đi! Nhanh đi, gần đây tớ bị người đại diện để ý giữ lắm, cũng không cho tớ ăn đồ ăn ngon, còn nói tớ mập nữa.”
Hạ Diệp Chi quan sátThẩm Lệ một chút, thành thật nói: “Hình như là có chút mập.”
“Có tin tớ đánh cậu không đấy?”
Thẩm Lệ ôm menu, làm ra một bộ muốn đánh người.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Không có việc gì , cậu ăn đi, dù sao đến lúc đó coi như ăn mập, cậu cũng phải bị quản lý của cậu đuổi theo giảm mập thôi.” Thẩm Lệ cầm lấy đũa gõ gõ cô: “Không có một câu dễ nghe.”
Hạ Diệp Chi đem túi xách bỏ qua một bên: “Nhanh lên, gọi đi tớ có chính sự muốn nói nè.”
Mắt Thẩm Lệ sáng lên, cô thích nhất là tham gia vào náo nhiệt.
Cô gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn.
Sau đó liền một mặt hiếu kì hỏi Hạ Diệp Chi:”Chính sự gì đấy?”
Hạ Diệp Chi đầu tiên là nói một tin tức tương đối không kích thích: “Mạc Đình Kiên cầu hôn với tớ.” ” Ờ .”
Thẩm Lệ nhẹ gật đầu, biểu cảm rất bình thản.
Từ phản ứng của cô có thể thấy được, Mạc Đình Kiên cầu hôn với cô, hoàn toàn không tính là tin sốt dẻo cả. Thẩm Lệ quay đầu, kéo hai cánh tay trái, tay phải của cô nhìn nhìn.
Sau đó, cô nắm ngón tay Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Đồ đâu ?”
“Thứ gì ?”
“Đương nhiên là chiếc nhẫn đấy!”
Thẩm Lệ nháy mắt, không dám tin hỏi: “Không phải nói là cầu hôn sao?
Chiếc nhẫn cũng không có thì cầu cái gì mà hôn chứ hả?
Mạc thị lớn như vậy, ông chủ lớn ngay cả chiếc nhẫn cái cầu hôn cũng không mua, cậu gả cái gì mà gả chứ, không gả!”
Hạ Diệp Chi cũng không để ý lắm chuyện chiếc nhẫn.
Cô mấp máy môi, nói ra chuyện thứ hai. “Tớ trước đó đi tìm Mạc Đình Kiên, mới từ chỗ anh tới.” Thẩm Lệ mắt trợn nhìn cô: “Anh ta đến chiếc nhẫn cầu hôn cũng không có mua cho cậu, cậu cũng đồng ý lời cầu hôn của anh ta? Bây giờ, còn phải mò đến cửa tìm anh ta”.
“Không phải, tớ dự định cùng anh ấy bàn điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Sự hưng phấn trong lời nói Thẩm Lệ sớm không còn nữa. Cô cũng không ôm hy vọng gì khi nghe Hạ Diệp Chi nói ‘bàn điều kiện’.
“Liên quan tới Mạc thị, chỉ có điều tớ còn chưa nói, chính anh ấy ngược lại đã chủ động nói.”
Thẩm Lệ hừ một tiếng nói: “Tính ra cậu có chút đầu óc đấy, cậu muốn cổ phần Mạc thị hả? Anh ấy nói sao?”
“Không phải, tớ … …” Thẩm Lệ bởi vì chuyện chiếc nhẫn trước đó, đã cảm thấy thái độ Mạc Đình Kiên không hợp mắt, cũng không đợi Hạ Diệp Chi nói xong cũng cắt lời cô: “Cổ phần anh ta cũng không cho? Nghỉ khỏe, khỏi cưới xin gì luôn đê!”