Sau khi cô ngồi xuống, Cố Tri Dân vội đẩy menu đến trước mặt cô nói: “Em gọi món đi.”
Hạ Diệp Chi nhận thực đơn, vẻ mặt hơi phức tạp nói: “Em đã gặp được Mạc Đình Kiên.”
Cố Tri Dân ngồi thẳng người hỏi ngay lập tức: “Anh ấy đang ở đâu?”
Bởi quá mức kích động, nên động tác của anh hơi mạnh, cái ghế anh ngồi cũng bởi vì động tác của anh mà phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
“Anh ấy chủ động tới tìm em, nhưng em không xác định được anh ấy có đến tìm em nữa không?” Hạ Diệp Chi nói.
“Người không có chuyện gì là tốt rồi.”
Cố Tri Dân nói xong, lại nghĩ đến chuyện khác giống như hơi tức giận nói: “Đình Kiên người này… cũng không biết trong lòng cậu ấy còn có người anh em này hay không, cũng không biết báo tin cho anh gì cả.”
“Cốc cốc!”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tri Dân cao giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Bên ngoài truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Đưa nước.”
“Đưa nước gì, không cần.” Cố Tri Dân từ chối thẳng thừng.
Nhưng mà cửa phòng bao vẫn bị người ta đẩy từ bên ngoài vào, một bóng dáng cao lớn mặc đồng phục bước vào.
Thẩm Lệ là người đầu tiên thấy mặt của người phục vụ này, cô phun luôn ngụm nước vừa mới uống vào miệng ra ngoài: “Phụt… Anh…”
“Sao thế ?” Hạ Diệp Chi đưa khăn giấy cho Thẩm Lệ, quay đầu nhìn người phục vụ mới bước vào.
Mà người phục vụ kia cũng đang nhìn cô.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc thốt lên: “Mạc Đình Kiên?”
“Tôi mới nãy còn nói anh… Anh đã xông ra rồi !” Cố Tri Dân đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, giơ tay nện một quyền vào ngực anh.
Mạc Đình Kiên không nói tiếng nào, nhấc chân đạp vào đùi Cố Tri Dân.
“Hic…”
Cố Tri Dân bị đau rên lên một tiếng: “Anh có thể nhẹ tay một chút được không?”
Phương thức chào hỏi của đàn ông cũng thật đặc biệt.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên nhìn sang Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vừa vặn ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi, cô hiểu ngay ý của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ý bảo cô nhường chỗ cho anh.
Cô đứng dậy vòng sang chỗ bên cạnh Cố Tri Dân ngồi xuống, Mạc Đình Kiên đi thẳng tới ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi.
Ly nước trong tay Hạ Diệp Chi không còn bao nhiêu nước, Mạc Đình Kiên ngồi xuống xong thì lấy ấm ở bên cạnh rót thêm nước cho cô.
“Không cần …” Hạ Diệp Chi thấy thế thì muốn lấy cái ly của mình ra.
Nhưng Mạc Đình Kiên cũng không để đến lời của cô, rót luôn nước vào ly cô nhưng cũng chẳng có bao nhiêu.
Lúc này, giọng nói của Cố Tri Dân vang lên: “Đình Kiên, khoảng thời gian này anh ở đâu vậy? Không sao mà cũng không báo cho chúng tôi biết một tiếng.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi biết ý của anh: “Cố Tri Dân vẫn sai người đi tìm anh.”
Mạc Đình Kiên hỏi: “Còn em thì sao?”
“Tôi rất bận, không có thời gian lo lắng cho anh.” Hạ Diệp Chi hơi rủ mắt xuống, từ góc độ của Mạc Đình Kiên nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêng lạnh lùng của cô.
Mạc Đình Kiên nhìn chăm chú cô trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân nói: “Chơi trốn tìm với Lưu Chiến Hằng vài ngày, mấy ngày nay mới về thành phố Hà Dương.”
Cố Tri Dân hỏi: “Vậy chuyện xe cộ là thế nào?”
“Lúc đó tôi và Lưu Chiến Hằng đều ở trên xe, anh ta thắng quá gấp nên đã xảy ra tai nạn.” Mạc Đình Kiên dăm ba câu nói vô cùng hời hợt, nhưng người ở bên cạnh nghe xong lại cảm thấy trong lòng run sợ.
Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi anh: “Sao anh lại ở chung xe với Lưu Chiến Hằng?”
Mạc Đình Kiên nói: “Anh ta hẹn anh ra ngoài.”
Hạ Diệp Chi lộ vẻ mặt mỉa mai: “Anh ta hẹn anh thì anh liền đi? Anh ngu như vậy sao?”