Mạc Gia Thành nhất thời bị nghẹn, mở miệng nói: “Cũng đúng.”
Hạ Diệp Chi ở bên cạnh nhìn cặp anh em họ tương tác lẫn nhau thì bật cười: “Được rồi, anh họ em ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn sắp được ba tiếng rồi, nhưng chưa làm ra thành tựu nào, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Mặc dù cô rất muốn nấu cho Mạc Gia Thành, nhưng trước mắt chỉ sợ Mạc Gia Thành về nhà đã đói rồi.
Chẳng thà tới Kim Hải ăn một bữa đơn giản.
Mạc Gia Thành nghe vậy thì quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, thấy anh ấy không có ý kiến gì.
Còn Hạ Diệp Chi thì chẳng thèm Mạc Đình Kiên, cũng không muốn trưng cầu ý kiến của anh.
Mạc Đình Kiên làm việc cẩn trọng, cũng chăm sóc Hạ Diệp Chi tỉ mỉ.
Đương nhiên Mạc Đình Kiên cũng nhìn thấy phản ứng nhỏ này của Hạ Diệp Chi.
Sắc mặt anh trầm xuống, mím môi không lên tiếng.
Mạc Gia Thành rất nhạy bén, đương nhiên cũng nhận ra điểm khác thường giữa Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Lần trước khi anh trở về, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đang trong giai đoạn “chia tay”.
Hạ Diệp Chi ở cùng đoàn làm phim, còn Mạc Đình Kiên thì ở cùng người phụ nữ tên Tô Miên kia.
Lúc đó anh cảm thấy chắc chắn giữa hai người có vấn đề gì đó.
Mạc Đình Kiên mà anh biết không phải người dễ dàng yêu một người phụ nữ khác.
Đương nhiên, nếu anh ấy đã yêu người nào đó, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay.
Lần này, trước khi anh quay về đã trò chuyện với Mạc Đình Kiên, loáng thoáng biết được anh ấy và Hạ Diệp Chi đã quay lại rồi.
Nhưng khi về đến nhà, Mạc Gia Thành mới phát hiện, tình huống lần này phức tạp hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, trông cô gầy đi không ít.
Mạc Đình Kiên đúng là quay lại với Hạ Diệp Chi.
Nhưng nhìn không giống như đã quay lại, lần này mối quan hệ của họ đã căng thẳng hơn bao giờ hết.
Mạc Gia Thành thở dài: “Em thì OK, anh họ, anh thì sao?”
“Tùy em.”Mạc Đình Kiên nói xong thì nhấc chân đi lên lầu.
Có lẽ anh đi thay quần áo.
Mạc Gia Thành xoay người nhìn Hạ Diệp Chi, nhưng phát hiện Hạ Diệp Chi đang nhìn hướng khác, không quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên nữa.
Đương nhiên anh không cảm thấy Mạc Đình Kiên nói câu “tùy em” là nói với anh.
Rõ ràng Mạc Đình Kiên đang nói với Hạ Diệp Chi.
Mạc Gia Thành nghiêng người nhỏ giọng hỏi Hạ Diệp Chi: “Chị Diệp Chi, hai anh chị xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì mỉm cười: “Sao không gọi chị dâu nữa?”
Mạc Gia Thành gãi đầu: “Không phải đều giống nhau sao…”
Mới đầu anh gọi Hạ Diệp Chi là “chị Diệp Chi”.
Khi đó, anh xông vào nhà Hạ Diệp Chi, trong nhận thức của anh, anh và Hạ Diệp Chi là một mối quan hệ độc lập.
Anh không phải vì Mạc Đình Kiên mới quen Hạ Diệp Chi, mà đã quen cô trước đó rồi.
Sau đấy khi anh về sống chung với Mạc Đình Kiên, cũng theo thói quen gọi Hạ Diệp Chi là “chị Diệp Chi”, không gọi “chị dâu”.
Dáng vẻ gãi đầu của Mạc Gia Thành trông hơi ngốc nghếch.
Hình ảnh thiếu niên 15 tuổi trong ký ức cô chồng lên nhau, cảm giác thân mật đó lại ùa về.
Hạ Diệp Chi mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Chị và anh họ em vẫn tốt.”
Mạc Gia Thành gật đầu, trong lòng bổ sung thêm bốn chữ “mới là lạ đó”.
Vì kiêng kỵ Mạc Hạ ở đây nên anh không gặng hỏi nhiều.
Lần này anh về ở tới mấy ngày, không cần vội.
Cứ từ từ mà hỏi.
Anh nói thêm với Hạ Diệp Chi mấy câu, Hạ Diệp Chi thúc giục anh: “Em mau đi thay quần áo đi, phòng em chị đã dọn dẹp xong rồi…”
Hạ Diệp Chi ngừng một lát, vẻ mặt ảm đạm: “Chị chỉ đành để người giúp việc dẫn em đi.”