Sau đó lại gửi qua một tin nhắn: “Lần trước gặp nhau cũng là vài ngày trước đó rồi nhỉ, cậu nhớ thương tớ như vậy đó à?”
“Đúng vậy đó, nhưng mà lo lắng cho cậu, gần đây cứ luôn phải lo lắng đề phòng, cảm giác cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không ngon.” Ở phía sau, Hạ Diệp Chi còn gửi qua một biểu cảm thở dài.
Thẩm Lệ: “Có quỷ mới tin cậu á, bây giờ cậu thật sự lo lắng cho tớ như vậy, vậy sao không tới tìm tớ?”
Hạ Diệp Chi: “Mạc Đình Kiên không cho.”
Thẩm Lệ: “Cậu ít tìm cớ đi.”
Thẩm Lệ gửi xong tin nhắn thì nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chờ Hạ Diệp Chi trả lời lại.
Nhưng mà đợi một hồi lâu, Hạ Diệp Chi cũng không trả lời lại.
Thẩm Lệ đoán có thể là Hạ Diệp Chi có chuyện khác cần phải làm.
Cô đang muốn bỏ điện thoại di động xuống để đi rót một cốc nước, nhìn thấy trên khung chat đang hiển thị đối phương đăng nhập văn bản.
Thấy thế, cô liền đợi Hạ Diệp Chi trả lời lại.
Rất nhanh, tin nhắn được gửi tới.
“Cô ấy nói là sự thật.”
Thẩm Lệ nhìn tin nhắn này, có chút xem không rõ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Sau đó ở phía bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
“Tôi là Mạc Đình Kiên.”
Được rồi, cô hiểu lời nói này có ý gì rồi.
Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn, anh nói Hạ Diệp Chi nói là sự thật, là anh không cho Hạ Diệp Chi đi ra ngoài để tìm Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ mang theo tâm trạng phức tạp trả lời lại một biểu cảm tươi cười.
“Mặt cười” biểu thị sớm đã hỏng rồi, đã sớm không còn đại biểu cho nụ cười như trước đó nữa.
Chỉ là một cuộc trò chuyện mà thôi, vậy mà cũng bị ngược.
Thẩm Lệ thở dài để điện thoại di động qua một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
…
Sáng hôm sau.
Lúc Thẩm Lệ thức dậy thì cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc.
Mấy tin nhắn này đều là do Giang Vũ Thừa gửi tới.
“Tiểu Lệ, giữa em và Tri Dân đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hai người có vấn đề gì thì phải nói chuyện rõ ràng, đừng để hiểu lầm gì đó nha.”
“Có lẽ là trải qua nhiều chuyện rồi nên cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ đều muốn những người ở bên cạnh có một cuộc sống hạnh phúc.”
Thời gian tin nhắn gửi tới là hai tiếng đồng hồ trước.
Lúc đó mới có năm giờ.
Sớm như vậy mà đã thức rồi à.
Giấc ngủ của Giang Vũ Thừa không tốt à?
Thẩm Lệ chậm rãi đánh chữ trả lời lại: “Bọn tôi không có chuyện gì đâu.”
Giang Vũ Thừa giống như là một người luôn canh gác ở bên điện thoại, thời gian trôi qua không được mấy giây thì liền trả lời lại: “Thật sự không có chuyện gì hả?”
Thẩm Lệ trả lời lại: “Ừ.”
Giang Vũ Thừa gửi tin nhắn tới: “Chuyện tối ngày hôm qua, chắc là em cũng đã nhìn thấy trong bảng tin rồi nhỉ.”
Thẩm Lệ mới ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị thức dậy, lúc nhìn thấy tin nhắn này, cô cứng người, động tác dừng lại.
“Cái gì?” Cô cũng không biết là tại sao mình lại phải giả ngu.
Thật ra thì cô cũng hiểu rõ Giang Vũ Thừa đang nói cái gì.
Chính là tấm ảnh Cố Tri Dân và Qúy Vãn Thư ngồi dùng cơm cùng với nhau.
Giang Vũ Thừa: “Tối ngày hôm qua anh bị bọn họ gọi đi ăn cơm, Tri Dân và Qúy Vãn Thư cũng ở đó, thái độ của cậu ấy đối với Qúy Vãn Thư trông có vẻ hơi khác thường.”
Khác thường?
Cố Tri Dân biểu hiện có chút gần gũi với Qúy Vãn Thư, vậy mà Giang Vũ Thừa lại gọi cái này là khác thường.
Thẩm Lệ hờ hững nở nụ cười: “Bất quá chỉ là gần gũi với nhau thôi, có cái gì khác thường đâu.”
Giang Vũ Thừa trả lời ngay lập tức: “Thật ra thì em đã nhìn thấy rồi phải không?”
Thẩm Lệ hơi giật mình, quả thật là cô đã nhìn thấy.
Nếu như không nhìn thấy, đương nhiên cô cũng không biết Cố Tri Dân và Qúy Vãn Thư lại gần gũi với nhau như vậy.
Là do cô sơ sót.
“Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Giang Vũ Thừa cực kỳ chắc chắn.
Thẩm Lệ cũng trả lời ngắn gọn mà nhanh nhẹn: “Bọn tôi cũng không có chuyện gì cả.”
Qua một hồi, Giang Vũ Thừa mới gửi lại tin nhắn: “Tiểu Lệ, em chính là quá bướng bỉnh.”