Trước khi rời đi, ông cụ Mạc đã gọi Hạ Diệp Chi lại:“Cháu ở lại, ông có vài lời cần nói.”
Sống chung một ngày, Hạ Diệp Chi cảm thấy ông cụ Mạc là một người rất dễ ở chung, tuy tính tình ông có hơi quái lạ nhưng đó không phải là vấn đề.
Thế nên khi cô nghe ông cụ nói vậy, cô đã không hề do dự mà đi tới.
Nhưng ai ngờ cô vừa đi được hai bước thì bị Mạc Đình Kiên kéo lại.
Thấy ông cụ Mạc đã thay đổi sắc mặt, Hạ Diệp Chi vội vàng nháy mắt với Mạc Đình Kiên và dùng khẩu hình miệng nói với anh:“Mau buông ra.”
Ông cụ Mạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài:“Ông chỉ muốn nói vài câu với con bé thôi, ông có thể ăn nó sao?”
“Vâng.” Mạc Đình Kiên nói rồi buông lỏng Hạ Diệp Chi.
Ông cụ Mạc trợn mắt nhìn anh, trông ông giống như cực kì muốn chạy tới và đánh anh một trận vậy.
Hạ Diệp Chi vội vàng đi tới và đỡ ông cụ Mạc vào phòng.
Sau khi vào phòng, ông cụ Mạc không còn nóng nảy như trước mà sắc mặt trở nên trầm tĩnh lại.
“Ta biết lúc đầu cháu không cam tâm tình nguyện gả cho Đình Kiên.” Ông vừa nói xong đã làm cho Hạ Diệp Chi cực kì kinh hãi.
Cô không trả lời ngay mà chờ ông cụ Mạc nói tiếp.
“Cháu là người thông minh nên sẽ thấy được Đình Kiên để tâm đến cháu thế nào. Nếu cháu đã gả vào đây thì an phận làm mợ chủ nhà họ Mạc, nhà họ Mạc sẽ không bạc đãi người nhà.”
Tuy ông cụ Mạc đang nói ra lập trường của mình nhưng đồng thời cũng là uy hiếp Hạ Diệp Chi.
Nếu như cô có hai lòng khi ở bên Mạc Đình Kiên thì không cần Mạc Đình Kiên ra tay, ông cụ Mạc cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Qua đó cũng đủ để thấy được ông cụ Mạc thật sự yêu thương Mạc Đình Kiên.
Cũng khó trách tại sao Mạc Đình Kiên phản cảm nhà họ Mạc nhưng khi biết ông cụ Mạc gọi điện bảo anh trở về thì anh vẫn sẵn lòng quay lại.
Đối với sự uy hiếp của ông cụ, Hạ Diệp Chi cũng không thấy chán ghét mà cô còn cười nói: “Ông nội, người với người phải có qua có lại mới được. Giữa cháu và Mạc Đình Kiên hay giữa ông và Mạc Đình Kiên cũng vậy.”
Ông cụ Mạc đối xử tốt với Mạc Đình Kiên nên Mạc Đình Kiên sẽ nghe lời ông.
Mạc Đình Kiên đối tốt với cô nên cô sẽ không có tâm tư khác.
Ông cụ Mạc nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó ông cười to:“Con bé này còn biết hù doạ người khác cơ đấy! Thôi được rồi, cháu mau đi đi, đừng để tiểu tử thối đó chờ lâu. Nếu không lúc sau nó lại nóng nảy với ông.”
“Vậy cháu đi trước, hôm khác sẽ đến thăm ông.”
Hạ Diệp Chi đi ra ngoài nhưng cô không hề nhìn thấy bóng dáng của Mạc Đình Kiên.
Đi tới ngoài cửa thì cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đứng nói chuyện với Mạc Ân Nhã.
Phải nói rằng gen của nhà họ Mạc thật sự quá tốt, gương mặt của Mạc Ân Nhã rất tinh xảo còn Mạc Đình Kiên lại chính là đàn ông cực phẩm. Hai người đứng chung thật sự rất vừa mắt.
Hạ Diệp Chi định chờ hai người nói xong rồi mới đi qua, nhưng dường như Mạc Đình Kiên có một con mắt sau gáy nên anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Hạ Diệp Chi chỉ đành đi tới.
Mạc Ân Nhã cũng nhìn theo, khi cô ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì hơi cau mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc:“Cô ta…”
Mạc Đình Kiên không muốn giới thiệu Hạ Diệp Chi với Mạc Ân Nhã nên trực tiếp ôm qua vai cô rồi cùng đi ra ngoài:“Chúng ta đi thôi.”
Mạc Ân Nhã theo bản năng gọi anh lại:“Anh ba.”
Trong số những người trẻ tuổi cùng thế hệ ở nhà họ Mạc thì Trần Tuấn Tú là người anh cả, tiếp đến là chị gái sinh đôi của Mạc Đình Kiên, thế nên Mạc Đình Kiên là người đứng thứ ba.
Người trong nhà mà nhỏ tuổi hơn Mạc Đình Kiên thì cũng gọi anh là anh ba.
Mạc Đình Kiên cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi, thế nhưng Hạ Diệp Chi lại quay đầu rồi như cười như không nhìn Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã nhớ tới câu nói mà cô ta đã từng nói với Hạ Diệp Chi rồi lập tức đỏ mặt.
Ngày bé, cô ta và Mạc Đình Kiên khá thân với nhau. Sau đó mẹ của Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện nên anh đã rời nhà cổ, quan hệ giữa hai người họ cũng trở nên lạnh nhạt. Sau đó nữa thì cô ta nghe tin Mạc Đình Kiên bị huỷ dung rồi cơ thể có vấn đề nên cũng không liên lạc với anh nữa.
Ngay cả khi cô ta làm MC ở đài truyền hình thì cũng không nói mình là người nhà họ Mạc, cô ta sợ người khác biết rồi lại tìm cô ta để hỏi chuyện của Mạc Đình Kiên thì mất mặt lắm.
Nhưng mấy ngày trước, khi dung mạo thật sự của Mạc Đình Kiên bị lộ ra ánh sáng thì tâm tư của cô ta lập tức thay đổi, cô ta đang nghĩ nên tìm thời gian để gặp mặt Mạc Đình Kiên.
Dù sao thì Mạc Đình Kiên là người thừa kế chính thống duy nhất của Mạc Thị nên mọi chuyện của nhà họ Mạc sau này đều do anh tiếp quản, mấy anh chị em dòng bên như bọn họ đều phải nhờ vào anh.
Chỉ tiếc cô ta còn chưa kịp làm gì thì nghe tin Mạc Đình Kiên dẫn vợ mới về nhà cổ, vì thế mà cô ta cố ý trở về để vô tình gặp được anh.
Nhưng cô ta thật sự không ngờ được rằng người phụ nữ mà cô ta tưởng do anh em họ nào đó đưa về qua đêm ở nhà lại là vợ mới của Mạc Đình Kiên!
Không biết là người phụ nữ đó có khua môi múa mép gì trước mặt anh không nữa.
Mạc Ân Nhã cảm thấy rằng cô ta cần phải tìm cơ hội gặp Mạc Đình Kiên để tranh thủ tình cảm liên lạc với anh.
. . .
Trong xe, Hạ Diệp Chi co quắp ngồi ở hàng ghế sau, cô tựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn lên nóc xe.
Mạc Đình Kiên đưa tay sờ đầu cô:“Mệt sao?”
“Một chút.”
Thật ra không phải chỉ là một chút, mà cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Tuy Mạc Đình Kiên không để cho cô phải có gánh nặng trong lòng, anh chỉ cần cô là chính mình là được. Nhưng sao cô có thể không có gánh nặng trong lòng đây chứ?
Cho dù Mạc Đình Kiên có không thích nhà họ Mạc thế nào đi nữa thì anh cũng không thể thoát ly quan hệ được. Tuy cô sống cùng Mạc Đình Kiên nhưng vẫn phải biểu hiện tốt ở nhà họ Mạc để không cho anh thêm phiền toái.
Phải thật cẩn thận vì sợ mắc lỗi, với từng câu nói của ông cụ Mạc thì cô phải đáp lời một cách cẩn thật nhất.
Mạc Đình Kiên ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô:“Sau này, nếu không có chuyện gì thì không về nhà cổ nữa.”
“Anh không về thăm ông nội sao? Emi cảm thấy ông ấy rất muốn được anh về thăm.” Hạ Diệp Chi tựa vào ngực anh rồi rầu rĩ nói.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên đột nhiên có thêm một chút lạnh lùng:“Cho dù không về thăm ông ấy thì ngày ngày ông ấy vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường.”
Hạ Diệp Chi thẳng người, cô bỗng phát hiện sắc mặt của anh cũng đã thay đổi.
“Sao thế?” Chẳng phải lúc nãy còn tốt à?
Mạc Đình Kiên không nói mà nghiêng đầu hôn cô.
Hạ Diệp Chi đẩy anh ra, phía trước có Thời Dũng đang lái xe.
Nhưng Mạc Đình Kiên chẳng thèm ngó ngàng gì, anh đỡ lấy đầu cô rồi hôn lên.
Thời Dũng vẫn ngồi rất thẳng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ai có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của một thanh niên thất bại trong hôn nhân?
Hôn xong, hai người đều có chút thở gấp.
Mạc Đình Kiên ôm Hạ Diệp Chi, anh không nói gì nhưng đã có chút ngây ngất.
Lúc sáng, anh đi trước tìm ông nội để hỏi thăm chi tiết về vụ án của mẹ anh năm đó.
Lúc đó ông nội đã nói thế nào?
“Chuyện này qua lâu rồi. Con người phải luôn hướng về phía trước. Nếu mẹ con ở trên trời có linh thiêng thì sẽ hi vọng con sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp và luôn hướng về phía trước.”
Ý của ông cụ chính là bảo anh đừng điều tra chuyện năm đó nữa.
Nhưng tại sao ông lại muốn anh không điều tra nữa?
Là vì ông sợ anh điều tra ra chuyện gì đáng sợ sao?
Thế thì anh càng muốn điều tra hơn nữa!