Giọng nói của Thời Dũng truyền đến, Hạ Diệp Chi không quay đầu lại khoát tay với anh ta.
Thời Dũng quay đầu lại, nhìn tài liệu rơi trên đất thì thở dài bắt đầu nhặt lên.
Hạ Diệp Chi ra khỏi Mạc thị, lái xe đến con phố cũ hôm qua.
Trên đường đi, cô lái xe hơi nhanh, lúc đến con phố cũ vẫn còn sớm, đúng lúc trường tiểu học ở gần đó tan trường, trên đường có rất nhiều học sinh tiểu học.
Hạ Diệp Chi đỗ xe bên đường, thất thần trong giây lát.
Sau đó cô mới mở cửa xe xuống xe.
Hai bên đường đều là phụ huynh đến đón con mình về nhà, và người bán hàng rong di động.
Hạ Diệp Chi đứng ven đường nhìn xung quanh.
Cô không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Hạ Diệp Chi đi dọc con phố một lúc, thấy sắc trời dần tối xuống mới xoay người lại trở về xe.
Lúc này đang là giờ cao điểm, cô mới lái xe ra khỏi con phố cũ đã bị tắc đường.
Lúc này, điện thoại cô reo lên.
Là dì Trần gọi tới.
“Dì Trần, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, là Mạc Hạ bảo tôi gọi điện cho cô…”
Dì Trần mới nói xong thì một giây sau, giọng nói non nớt của Mạc Hạ vang lên ở đầu bên kia: “Mẹ ơi, mẹ có về ăn tối không?”
Hạ Diệp Chi đang định nói thì khóe mắt thấy một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, vượt qua lan can, mở cửa xe rồi ngồi xuống ghế sau xe cô.
“Lát nữa mẹ sẽ trở về.”Ánh mắt Hạ Diệp Chi nhìn gương chiếu hậu, bình tĩnh nói rồi cúp điện thoại.
Người đàn ông ngồi ghế sau mặc áo sơ mi màu đen tay dài, quần đen, mũ lưỡi trai trên đầu cũng kéo xuống rất thấp.
Từ góc độ Hạ Diệp Chi chỉ thấy anh để lộ ra chiếc cổ ra bên ngoài.
Nút áo được cài lên nút cao nhất, chiếc áo màu đen càng làm nổi bật nước da trắng khác thường ở cổ anh.
“Bíp…”
Ô tô phía sau bấm còi, thúc giục Hạ Diệp Chi lái xe đi.
Hạ Diệp Chi khôi phục lại tinh thần, khóa cửa xe, tiếp tục lái xe đi.
Dưới màn đêm, chiếc xe chạy vững vàng trên đường, vẻ mặt Hạ Diệp Chi cũng rất bình tĩnh.
Người đàn ông ngồi phía sau vẫn không ngẩng đầu lên.
Trong xe yên tĩnh giống như không có hai người đang ngồi.
Hạ Diệp Chi lái xe đến chung cư, trực tiếp chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tầng hầm đậu xe rất yên tĩnh, không có bóng dáng ai.
Hạ Diệp Chi dừng xe, chậm rãi vươn tay mở dây an toàn.
Cô không quay đầu lại, chỉ ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, môi mấp máy, nói ra cái tên mà đã lâu rồi cô không gọi.
“Mạc Đình Kiên.”
Lúc này người đàn ông ngồi phía sau mới từ từ lấy mũ xuống, rồi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Hạ Diệp Chi trong gương chiếu hậu.
Tay Hạ Diệp Chi đang để bên người từ từ siết chặt.
Trong thoáng chốc, vẻ mặt cô cứng nhắc và luống cuống, sau đó nở nụ cười trào phúng: “Qủa nhiên là anh.”
Tóc Mạc Đình Kiên rất ngắn, khuôn mặt gầy gò, nhưng đôi mắt lại rất có thần.
Cả người anh tạo cho người khác cảm giác rất có tinh thần chứ không hề tiều tụy.
Cuối cùng Hạ Diệp Chi không nhịn được cười lạnh: “Xem ra anh sống rất tốt.”
Ném một Mạc thị lớn như vậy cho cô, anh ở bên ngoài không hề thê thảm như cô tưởng tượng.
Mạc Đình Kiên không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi trong gương chiếu hậu.
Hạ Diệp Chi tức giận, giọng nói cũng có chút sắc bén: “Anh nói đi!”
“Chuyện Mạc thị em đừng để mình quá mệt mỏi, cứ giao cho Thời Dũng hoặc người quản lý chuyên nghiệp cũng được.”Giọng nói Mạc Đình Kiên trầm thấp còn có chút khàn khàn.