Cảnh sát vội kéo Tô Miên lại, lớn tiếng quát: “Tô Miên, bình tĩnh!”
“Anh cảnh sát, cô ta muốn giết tôi, Hạ Diệp Chi muốn giết tôi! Chắc chắn là do cô ta sai khiến, hôn lễ của tôi cũng bị cô ta phá hoại! Tất cả đều do cô ta hết.”
Tô Miên gào lên từ trong cuống họng, cảm xúc không khống chế được, đã phát cuồng rồi.
Cảnh sát thấy vậy, kéo thẳng cô ta vào phòng tạm giam.
“Làm gì vậy? Các người muốn làm gì tôi? Các người biết tôi là ai không? Tôi họ Tô! Biết bố tôi là ai không…” Câu mắng của Tô Miên càng ngày càng nhỏ đi.
Một vị cảnh sát khác ra dáng công tư phân minh: “Cô Hạ, đợi bọn tôi điều tra rõ sự việc, sẽ báo cho cô biết, vẫn mong cô giữ liên lạc với chúng tôi, để dễ dàng cập nhật tình hình vụ án.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn các anh.”
Lúc Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ ra khỏi đồn cảnh sát, gặp phải một người ngoài ý muốn.
Tần Thủy San khoanh tay đứng trước xe, ngữ khí hơi bất lực: “Tôi tới đón cô.”
Hạ Diệp Chi hỏi cô ấy: “Sao cô lại tới?”
“Lên xe trước đi, nếu không lát nữa phóng viên sẽ tới đó.” Tần Thủy San định mở cửa xe, thì để ý tới Mạc Hạ.
Thấy Tần Thủy San nhìn Mạc Hạ, Hạ Diệp chi xoa đầu nó: “Đây là đồng nghiệp của mẹ, cô Tần.”
Mạc Hạ cũng ngoan ngoãn gọi: “Cô Tần.”
Mạc Hạ vừa khóc, vành mắt đỏ hồng, trông rất đáng thương.
Tần Thủy San nhìn mà mềm hết cả lòng, cô lập tức mở cửa xe: “Nào, mau lên xe.”
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ lên xe rồi, Tần Thủy San cứ nhìn Mạc Hạ đang ngồi ở hàng ghế sau.
“Sao cô biết tôi đang ở đồn cảnh sát?” Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi.
Tần Thủy San thở dài: “Lên hotsearch rồi.”
Cô ở trong giới giải trí nhiều năm, tiếp xúc nhiều người nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ thấy ai lên trời sinh được quan tâm nhiều như Hạ Diệp Chi, chỉ có tí chuyện thôi cũng thành hotsearch được.
Bát tự tốt đến nỗi, gặp phải chuyện không đâu cũng lên hotsearch.
Dù có dính phải tí chuyện nhỏ, cũng lên hotsearch.
Đúng là trời sinh mà.
Nhưng Hạ Diệp Chi cứ không thèm bước vào giới giải trí, nếu cô lựa chọn làm người nổi tiếng, không biết phải nổi đến mức nào.
Hạ Diệp Chi hơi cau mày.
Tình hình lúc đó hơi khẩn cấp, cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Xem ra có người ở hiện trường đã chụp ảnh hoặc quay clip phát tán lên mạng rồi.
Hạ Diệp Chi cũng hơi bất lực mà hỏi: “Là ảnh hay là video?”
Tần Thủy San nói: “Video.”
Hạ Diệp Chi im lặng.
Lúc cô và Mạc Hạ đi nhà hàng, đã là buổi tối rồi, trên đường có đến bệnh viện, rồi đến đồn cảnh sát, lúc này đã hơn 9 giờ rồi.
“Hạ Hạ đói chưa?” Hạ Diệp Chi cúi đầu hỏi Mạc Hạ.
Mạc Hạ lắc đầu.
Nhưng Hạ Diệp Chi biết, Mạc Hạ chắc chắn đã đói rồi.
Nhưng bây giờ phóng viên đang ở khắp nơi, không thể ra ngoài ăn được, chỉ đành về nhà.
Cô nghiêng đầu nhìn Tần Thủy San ngồi phía trước, khách khí nói: “Cô đưa tôi về nhà luôn nhé, làm phiền cô rồi.”
“Chúng ta là quan hệ gì chứ, cần gì khách khí vậy.” Tần Thủy San giận dỗi nói.
Hạ Diệp Chi thở dài, không đáp.
Không lâu sau họ đã đến khu ở của Hạ Diệp chi.
Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ và Tần Thủy San vào nhà, đã gặp Thẩm Lệ trên đường.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi, cậu ổn chứ? Sao rồi?” Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi thì vội hỏi luôn.