Khi cô bước nhanh đến gần cửa chính thì thấy được xe cảnh sát và hàng rào cảnh báo được giăng kéo ra ngoài cánh cửa bên cạnh.
Một người cảnh sát trong đó thấy cô thì cau mày nói: “Cô làm gì vậy?”
Hạ Diệp Chi đi tới, chỉ vào cửa nhà thuê của mình: “Tôi sống ở đây.”
Cảnh sát nghe cô nói sống ở đây bèn quay đầu thì thào một câu gì đó với người bên cạnh rồi ngẩng đầu nói: “Thưa cô, chúng tôi có chút việc cần hỏi cô.”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi cũng hơi tò mò về những gì đã xảy ra nên rất hợp tác.
Cảnh sát làm theo thông lệ mà hỏi Hạ Diệp Chi về một số việc, Hạ Diệp Chi nhiệt tình trả lời từng câu một.
Cuối cùng Hạ Diệp Chi cũng coi như biết được chuyện gì đã xảy ra.
Những thiếu niên ở cạnh nhà cô thực sự đã từng phạm tội.
Đua xe đụng chết người, ăn cắp, thậm chí là xâm phạm trẻ em…
Thực ra cảnh sát không có nói thẳng ra như vậy, tất cả là do Hạ Diệp Chi phán đoán.
Hạ Diệp Chi nhớ đến cô gái lúc trước sang nhà cô muốn dùng nhờ nhà vệ sinh.
Nếu như lúc ấy cô không nghĩ nhiều mà cho cô gái kia vào nhà thì giờ cô có còn sống chứ?
Điều này làm cho Hạ Diệp Chi lạnh sống lưng, cảm thấy sợ hãi một hồi.
Người trưởng thành giỏi về cân nhắc, cho dù là làm chuyện xấu cũng sẽ cân nhắc hậu quả, mà những thiếu niên mười mấy tuổi thì khác, họ sẽ không cân nhắc nhiều như thế nên càng dễ bị kích động và bất chấp hậu quả.
Cảnh sát thấy sắc mặt của Hạ Diệp Chi không tốt thì hơi quan tâm nhìn vào bụng cô: “Chồng cô không ở nhà sao?”
Hạ Diệp Chi tạm ngừng rồi trả lời: “Anh ấy đang bận việc.”
Cảnh sát gật đầu: “Chúc cô suôn sẻ mọi chuyện, nơi này bây giờ rất an toàn.”
Hạ Diệp Chi cười nói: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Mặc dù cảnh sát nói nơi này rất an toàn nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không có ý định tiếp tục ở lại đây.
Trước đây chọn sống ở nơi này cũng chỉ vì yên tâm dưỡng thai.
Mà giờ cô cần chờ sinh.
Một nguyên nhân khác đương nhiên là vì Mạc Đình Kiên.
Tuy Hạ Diệp Chi đã ở đây hơn bốn tháng nhưng đồ đạc của cô không nhiều, một chiếc vali là thể chứa mọi thứ.
Lúc cô kéo vali đi ra, những cảnh sát kia vẫn còn nhưng không có ai chú ý đến cô.
Sau khi cô rời đi, tại một phía khác có mấy người đàn ông to con đi tới.
Một người trong đó nói với giọng nặng nề: “Gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt.”
…
Tại Kim Hải.
Trong phòng bao, Cố Tri Dân nghiêng người ngồi trên ghế bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thiếu chút nữa là nhìn thành vết nứt trên cửa.
Ngay lúc này, cửa phòng bao bị người khác mở ra từ phía bên ngoài, Mạc Đình Kiên bước vào.
Cố Tri Dân vừa thấy Mạc Đình Kiên thì vội vàng đứng lên, còn hết sức ân cần kéo ghế bên cạnh ra cho anh: “Bây giờ muốn ăn một bữa cơm với cậu cũng phải xếp hàng hẹn trước mới được…”
Mạc Đình Kiên chẳng ừ chẳng hử ngồi xuống, cả menu cũng không thèm nhìn mà thản nhiên nhìn Cố Tri Dân: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Tri Dân đảo mắt: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu ăn một bữa cơm? Lần trước tôi gặp cậu là vào năm ngoái đúng không?”
Mạc Đình Kiên suy tư một hồi mới đưa ra đáp án chính xác: “Một tháng trước.”
“Tôi nói cậu…” Cố Tri Dân đang nói nửa chừng, điện thoại đã reo lên.
Anh ta vừa cầm lấy điện thoại vừa nói: “Chờ tôi nghe điện thoại trước.”
Anh ta lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện là cuộc gọi đến từ Thời Dũng.
Cố Tri Dân nhìn Mạc Đình Kiên, nhận cuộc gọi: “Sao lại gọi cho tôi?”
Thời Dũng chỉ hỏi anh ta: “Bây giờ anh đang ở cạnh cậu chủ?”
“Đúng vậy, chúng tôi đang ở Kim Hải, cậu tìm cậu ta có việc gì hả?” Cố Tri Dân nói rồi nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cảm giác được ánh mắt của Cố Tri Dân thì hơi cau mày: “Thời Dũng?”
Thời Dũng ở đầu dây điện thoại bên kia cũng nghe thấy giọng của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, anh ta mới vừa nhận được tin rằng Hạ Diệp Chi không chỉ không đến nhà thuê mà bọn họ phái người sắp xếp mà còn trả nhà.
Điều này có nghĩa là Hạ Diệp Chi đã phát hiện sự sắp xếp của Mạc Đình Kiên.
Nếu Mạc Đình Kiên biết người anh ta phái đi bị Hạ Diệp Chi phát hiện thì chẳng phải sẽ nổi điên ư?
Thời Dũng không dám báo cáo trực tiếp chuyện này cho Mạc Đình Kiên nên muốn nhờ Cố Tri Dân giúp một tay…
Kết quả là anh ta không ngờ Cố Tri Dân lại đang ở cạnh Mạc Đình Kiên…
Cố Tri Dân hoàn toàn không biết gì về quá trình kế sách của Thời Dũng hỏi: “Cậu tìm Đình Kiên có chuyện gì? Cậu muốn nói với cậu ta không?”
Mong muốn sinh tồn của Thời Dũng vô cùng mãnh liệt, giọng điệu của anh ta vẫn nghiêm cẩn như bình thường: “Không cần để cậu chủ nghe, anh cứ giúp tôi nói cho cậu chủ rằng người được bên chúng tôi phái đi đã bị mợ chủ phát hiện.”
Âm cuối của chữ cuối cùng còn chưa vang lên, Thời Dũng đã vội vàng cúp điện thoại.
Cố Tri Dân đặt điện thoại sang một bên rồi nghi hoặc hỏi Mạc Đình Kiên: “Cậu ấy bảo tôi nói với cậu là người được các cậu phái đi bị mợ chủ phát hiện gì đó.”
Sau khi nói xong, Cố Tri Dân mới cảm thấy lời này không thích hợp.
“Mợ chủ gì thế?” Cố Tri Dân tự hỏi tự trả lời: “Hạ Diệp Chi?”
“Mợ chủ” trong lời của Thời Dũng không phải là Hạ Diệp Chi sao?
Điều này khiến trong nửa năm qua, số lần Cố Tri Dân gặp Mạc Đình Kiên chỉ tính trên đầu ngón tay.
Bởi vì Mạc Đình Kiên luôn rất bận.
Bận tham gia các hoạt động kinh doanh khác nhau, bận họp, bận đi công tác…
Anh bận đến nỗi mà mỗi khi Cố Tri Dân muốn gặp anh đều phải hẹn trước, vì vậy Cố Tri Dân cũng không có cơ hội hỏi anh về chuyện của Hạ Diệp Chi.
Trong lòng anh ta vẫn tự hỏi tại sao Mạc Đình Kiên lại đột nhiên không tìm Hạ Diệp Chi, không ngờ Mạc Đình Kiên vậy mà có cách của riêng mình.
“Một lũ vô dụng!”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên đột nhiên vang lên, trong giọng nói lạnh lùng chứa đựng cơn tức giận bị kìm nén.
Cố Tri Dân nhanh chóng suy nghĩ và thầm phân tích một lần đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nhìn gương mặt bình tĩnh của Mạc Đình Kiên và đắn đo hỏi một câu: “Không phải bây giờ Diệp Chi đã sắp sinh rồi sao?”
Mạc Đình Kiên không nhìn anh ta mà vừa nói vừa đứng dậy: “Ngày sinh dự kiến vào đầu tháng bảy.”
“Cậu phải đi à? Chúng ta còn chưa ăn cơm mà?” Cố Tri Dân thấy anh muốn đi cũng đứng dậy theo.
Mạc Đình Kiên không để ý tới anh ta. Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
Cố Tri Dân lên tiếng khuyên anh: “Người cậu phái đi bị Diệp Chi phát hiện cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Cùng lắm là cậu lại phái thêm vài người cô ấy không biết đi…”
“Không.” Mạc Đình Kiên nói với vẻ mặt không đổi: “Cô ấy rất cảnh giác, lần này bị cô ấy phát hiện, muốn phái người đi theo cô ấy lần nữa thì rất khó.”
Cố Tri Dân gãi đầu và nhíu mày nói: “Lén lút không được thì công khai, cậu cứ đưa cô ấy về là được rồi, dù sao cô ấy cũng sắp sinh.”
Mạc Đình Kiên hơi ngừng lại.
Đưa Hạ Diệp Chi về?
Tưởng rằng anh không muốn ư?
Mỗi ngày anh đều muốn đưa Hạ Diệp Chi trở về.
Sau đó lúc nào cũng khóa cô ấy lại bên người anh.