Không có bất kỳ hoạt động nào.
Thẩm Lệ rảnh rang đến nỗi ngủ cả ngày ở nhà, mơ mơ màng màng bị cuộc gọi của Hạ Diệp Chi đánh thức.
“Thẩm Lệ, ra ngoài dùng cơm đi.”
Thẩm Lệ ngáp một cái: “Tớ đã ăn rồi.”
cô ăn cơm trưa xong liền đi ngủ.
Hạ Diệp Chi ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát: “Lúc này mới có sáu giờ, cậu là ăn cơm trưa có đúng không?”
Thẩm Lệ nghe vậy lập tức tỉnh táo lại: “Sáu giờ chiều rồi?” cô xoay người nhìn ra ngoài phía cửa sổ, quả nhiên trời đã tối.
Vào mùa đông thì ban ngày rất ngắn, sáu giờ đã tối đen như mực, đèn trong thành phố cũng đã được mở lên.
“Tớ chờ cậu ở Kim Hải đó.” Hạ Diệp Chi giống như không cho cô có cơ hội để từ chối, nói xong liền cúp điện thoại.
…
Lúc Thẩm Lệ chạy tới Kim Hải, Hạ Diệp Chi đã đợi cô một hồi lâu.
Thẩm Lệ ngồi xuống, Hạ Diệp Chi liền đưa thực đơn trong tay cho cô: “Lúc nãy nghe nhân viên phục vụ nói mới sáng chế ra mấy món ăn mới, cậu có muốn thử một chút hay không?”
“Có thể chứ, cậu gọi là được rồi.” Thật ra Thẩm Lệ cũng không có khẩu vị muốn ăn.
Hạ Diệp Chi cũng không miễn cưỡng cô, cô gọi mấy món ăn rồi ngồi đó chờ.
Sau khi gọi đồ ăn xong, Hạ Diệp Chi nhìn về phía mặt của Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cảm giác được ánh mắt của cô, đưa tay xoa xoa mặt của mình: “Không có chuyện gì đâu, không cần phải lo lắng.”
“Tớ mới không lo lắng cho cậu đâu.” Hạ Diệp Chi nhịn không được mà bật cười: “Đối với loại chuyện này, cậu sẽ không bao giờ chịu lỗ, tớ nhìn thấy mặt của Tiêu Văn còn sưng phù hơn cả cậu nữa kìa.”
Thẩm Lệ vừa bưng ly nước lên vừa khẽ giật mình: “Mặt của Tiêu Văn sưng phù?”
“Đúng đó, hồi sáng này sau khi tạm biệt với cậu, tớ đi thang máy lên liền đụng phải cô ta.”
Thẩm Lệ trầm mặt một lát mới nói: “Tơ không có đánh cô ta.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đã có thể nhìn ra đáp án từ trong mắt của nhau, nhưng cả hai đều ngầm hiểu mà không nói ra.
Thẩm Lệ nhớ đến Cố Tri Dân trước đó, cân nhắc nói: “Cậu có thể đừng quá tàn nhẫn với Cố Tri Dân hay không.”
Ánh mắt Thẩm Lệ ảm đạm, giọng nói cũng thấp xuống: “Nếu như không tàn nhẫn một chút, anh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Hạ Diệp Chi nói: “Nếu như anh ấy vẫn không từ bỏ thì sao?”
“Anh ấy đã hẹn hò cùng với Tiêu Văn rồi.” Thẩm Lệ bày ra bộ mặt thoải mái.
Cố Tri Dân và Tiêu Văn đã hẹn hò với nhau, cái này đủ để chứng minh sự tàn nhẫn của cô đã đạt được hiệu quả.
Hạ Diệp Chi vẫn không nhịn được mà khuyên Thẩm Lệ: “Nhất định phải đi đến bước này sao? Tại sao không thử giãi bày trái tim mình.”
Rõ ràng là hai người yêu nhau lại làm ầm ĩ trở thành cục diện như thế này.
Cũng không biết mấy lời nói của Hạ Diệp Chi có thể lọt vào tay của cô hay không, cô nhếch miệng: “Rốt cuộc là cậu muốn đến đây ăn cơm với tớ, hay là muốn đến khuyên tớ.”
“Ăn cơm.” Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm nhiều lời nữa.
…
Khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Lệ đều tiến vào trạng thái chờ sắp xếp việc làm.
Bây giờ trên mạng đều là tin tức về Tiêu Văn.
Mỗi ngày vừa mở Facebook ra đều là những tin tức nóng hổi liên quan đến Tiêu Văn, thoạt nhìn hình như đã hot rồi.
Bạn bè tốt biết Thẩm Lệ đang nhàn hạ trong nhà, cho nên đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình huống của cô.
Mãi cho đến khi trước giao thừa một tuần lễ, Thẩm Lệ mới nhận được thông báo.
Là một hoạt động phát ngôn nhãn hiệu trước đó.
Hoạt động này diễn ra vào buổi sáng, Cố Mãn Mãn vui vẻ lái xe đến đón Thẩm Lệ đến nơi tổ chức hoạt động.
Cho đến bây giờ mới phát hiện hoạt động này được tổ chức ở bên ngoài.
Cố Mãn Mãn rót một ly cà phê nóng cho Thẩm Lệ, nhỏ giọng phàn nàn: “Đầu óc của mấy người tổ chức này bị hư hết rồi hay sao vậy? Trời đang lạnh như thế này mà còn ra ngoài làm việc, còn phải mất hết ba tiếng đồng hồ nữa. Chị Lệ, quần áo của chị lại mỏng manh như thế này, đây không phải là muốn đông thành nước đá rồi ư…”
“Được rồi.” Thẩm Lệ chú ý đến hoạt động đã sắp bắt đầu, cô cởi áo khoác lông đưa cho Cố Mãn Mãn.