Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Hạ Diệp Chi vừa dứt, Tô Miên liền tức đến mức the thé gọi thẳng cả họ cả tên cô: “Hạ Diệp Chi!”

Sự phẫn nộ trong lời nói đã không thể giấu được nữa.

Tô Miên vốn dĩ muốn khoe khoang một chút trước mặt Hạ Diệp Chi, dù sao Mạc Đình Kiên cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cô ta vuột khỏi tầm tay.

Bây giờ không dễ gì mới có được một bước thắng lợi, đương nhiên điều đầu tiên Tô Miên muốn làm chính là khoe khoang trước mặt Hạ Diệp Chi.

Nhưng Hạ Diệp Chi dường như không quan tâm chút nào, ngược lại còn nói Mạc Đình Kiên là người đàn ông cô đã từng xài qua, như này bảo sao Tô Miên không tức cho được?

Hạ Diệp Chi cong môi, vẻ mặt vẫn ung dung mà bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu định nói tiếp, dư quang khóe mắt lướt qua liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đứng trước cửa phòng vệ sinh.

Anh lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.

Lời vừa đến bên miệng của Hạ Diệp Chi cứ vậy gắng gượng nuốt trở lại.

Mạc Đình Kiên… anh nghe thấy lời cô vừa nói rồi ư?

Hạ Diệp Chi không tự chủ được nhìn Mạc Đình Kiên, muốn nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh để đoán xem rốt cuộc anh có nghe thấy lời cô vừa nói hay không.

Nhưng Mạc Đình Kiên lại không cho cô cơ hội đó.

Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô một cái rồi di chuyển ánh nhìn sang Tô Miên.

“Tô Miên.”

Giọng nói quen thuộc trầm thấp từ trong xương mà cô biết, giờ đây lại gọi tên một người phụ nữ khác trước mặt cô.

Cơn tức giận của Tô Miên vừa rồi vào lúc Mạc Đình Kiên gọi tên cô ta đã lập tức tan thành mây khói.

Cô ta liếc Hạ Diệp Chi một chút, trong mắt là sự đắc ý không cần nói cũng biết.

Sau đó cô ta giống như tìm lại được sự tự tin, bước nhanh về phía Mạc Đình Kiên.

Tô Miên đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, thử thăm dò khoác tay anh: “Đi thôi.”

Ánh mắt Hạ Diệp Chi dừng lại trên cánh tay Tô Miên đang khoác vào tay Mạc Đình Kiên.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, móng tay được sơn tinh xảo xinh đẹp nổi bật trên bộ âu phục tối màu, vô cùng chói mắt.

Tay Tô Miên khoác trên cánh tay Mạc Đình Kiên sau đó cũng không di chuyển.

Cô ta không di chuyển, Mạc Đình Kiên cũng không hất tay cô ta ra.

Hạ Diệp Chi hơi nhếch môi, làm ra vẻ trấn định di chuyển ánh mắt, xoay người đi tới trước gương, rửa tay.

Mạc Đình Kiên cũng không nán lại thêm một giây nào, bị Tô Miên khoác tay xoay người rời đi.

Khóe mắt Hạ Diệp Chi nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, lúc này mới thất thần tắt vòi nước, chống hai tay trên bệ rửa tay, vẻ mặt hốt hoảng.

Tô Miên khoác tay Mạc Đình Kiên ra khỏi phòng vệ sinh, chưa được vài bước đã bị Mạc Đình Kiên hất tay ra.

Tô Miên nhìn tay mình bị hất ra thì nhíu nhíu mi tâm, bước nhanh đến trước mặt Mạc Đình Kiên cản đường đi của anh, lạnh lùng hỏi: “Mạc Đình Kiên? Anh có ý gì? Vừa nãy là anh cố ý phải không? Anh và Hạ Diệp Chi, hai người…”

Mạc Đình Kiên quét mắt nhìn qua khiến cô ta không tự chủ được im miệng.

Ánh mắt anh dừng trên tay Tô Miên một lát, không nhanh không chậm nói: “Vừa nãy cô vẫn chưa rửa tay.”

Sắc mặt Tô Miên cứng đờ, hé miệng, khóe môi run rẩy vài cái nhưng lại không nói được câu nào.

Quả thật vừa nãy cô ta vẫn chưa rửa tay nhưng cô ta cũng chỉ đi trang điểm lại mà thôi.

Dưới tình huống như vậy ai còn có tâm trạng rửa tay chứ!

Cho dù cô ta chưa rửa tay nhưng là một thân sĩ, sao anh lại nói lời khiến cô ta phải khó xử như vậy chứ?

“Anh…”

Hơn nửa ngày cô ta cũng chỉ thốt ra được một chữ này.

Mạc Đình Kiên chỉnh trang lại quần áo, đưa tay phủi phủi cánh tay mình như thể trên đó có dính thứ gì bẩn vậy.

Sắc mặt Tô Miên càng thêm khó coi.

Mạc Đình Kiên lướt qua cô ta đi thẳng về phía trước, không hề có ý định xoa dịu sự lúng túng.

Mặc dù trong lòng Tô Miên có hơi tức giận nhưng khó khăn lắm Mạc Đình Kiên mới chủ động tìm tới cô ta, cô ta không muốn bỏ qua cơ hội này nên chỉ có thể kiên trì đi theo.

Bước chân Mạc Đình Kiên rất lớn lại đi nhanh, Tô Miên đi giày cao gót đuổi theo bước chân anh có hơi vất vả.

Tô Miên đi theo anh một đoạn, cuối cùng không nhịn được nói: “Mạc Đình Kiên, anh có biết rằng khi đi với phụ nữ thì phải cố gắng nhân nhượng mà đi chậm lại không, đây mới là điều thân sĩ nên làm.”

“Nhân nhượng?” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Tôi cho rằng người có học thức như cô Tô đây sẽ không tầm thường như vậy, không phải cô bây giờ lại để ý đến bình đẳng nam nữ đấy chứ? Vì sao đàn ông nhất định phải nhân nhượng phụ nữ?”

Khi anh nói lời này vẻ mặt rất nghiêm túc khiến Tô Miên nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Tô Miên nói không lại Mạc Đình Kiên đành phải nhẫn nhịn, lặng lẽ theo Mạc Đình Kiên trở về sảnh bữa tiệc.

Đến cửa lớn sảnh bữa tiệc, Tô Miên ổn định lại tâm trạng, thay vào đó một nụ cười rồi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, đang định đưa tay khoác tay anh nhưng lại nhớ đến lời Mạc Đình Kiên nói lúc nãy đành gượng gạo từ bỏ ý định đó.

Có chút kỳ lạ là sau khi đến sảnh bữa tiệc, Mạc Đình Kiên lại đi chậm hơn như đang cố ý đi cùng nhịp chân cô ta.

Tô Miên tự an ủi chính mình, vừa nãy Mạc Đình Kiên đi nhanh như vậy có lẽ là muốn nhanh chóng quay trở lại bữa tiệc.



Cho dù giả vờ không sao trước mặt Tô Miên nhưng nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Tô Miên khoác tay nhau rời đi, trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn âm ỉ đau.

Cô lừa được người khác nhưng không lừa được mình.

Bên ngoài, cô đã ở trước mặt Tô Miên hòa nhau một ván.

Nhưng khi Mạc Đình Kiên đứng ngoài phòng vệ sinh gọi tên Tô Miên thì Hạ Diệp Chi biết, thực ra cô đã thua một cách thảm hại.

Cô cũng không nghĩ rõ được tại sao mình và Mạc Đình Kiên lại đi tới bước này.

Sự quyết tuyệt của Mạc Đình Kiên khiến cô có chút khó hiểu.

Nhưng vấn đề giữa cô và Mạc Đình Kiên cũng không phải mới có ngày một ngày hai.

Mà là tích tụ qua năm tháng, dần dần hình thành.

Có lúc cô cũng thấy hơi phiền bởi sự bá đạo của Mạc Đình Kiên nhưng khi anh thật sự quyết tuyệt đuổi cô đi, ngoài giữ lại một chút kiêu ngạo cuối cùng, không cầm theo bất cứ thứ gì của anh rời khỏi đó thì cô cũng không làm được gì.

Mạc Đình Kiên là người vô cùng quyết đoán, nói dứt là dứt, không hề dây dưa lằng nhằng dù chỉ một chút.

Ha!

Hạ Diệp Chi cười tự giễu một tiếng, ngửa đầu nhắm mắt lại yên tĩnh một lát.

Lần nữa mở mắt ra, cô đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh vốn có.

Vừa ra ngoài đã thấy Tần Thủy San đang tới tìm cô.

Tần Thủy San nhìn thấy cô không nhịn được đảo mắt khinh thường: “Tôi còn cho rằng cô bị hãm hại rồi nữa chứ! Làm gì mãi không thấy ra?!”

Hạ Diệp Chi vén tóc mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đau bụng nên ngồi hơi lâu.”

Tần Thủy San sửng sốt một chút rồi từ từ nói: “Biên kịch lớn Hạ, cô có thể có chút gánh nặng thần tượng được không?”

“Đi thôi, kết thúc sớm buổi tiệc nhàm chán này, chúng ta đi uống rượu.” Hạ Diệp khoác vai Tần Thủy San đưa cô ta đi về hướng bữa tiệc.

Tần Thủy San buộc phải đi theo Hạ Diệp Chi, cô ta vừa đi vừa quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Uống rượu? Cậu thật sự muốn uống rượu sao? Đi đâu uống?”

Hạ Diệp Chi dừng bước, nghĩ một chút rồi mỉm cười nhìn Tần Thủy San, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Kim Hải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK