Tần Thủy San vẫy tay gọi Hạ Diệp Chi qua ngồi cùng
Mạc Thị đầu tư hạng mục《 Mất Thành 2》, là do Mạc Đình Kiên tự mình quyết định. Tổng giám đốc đều quyết định rồi, người phía dưới tự nhiên không cần lại làm những chuyện dư thừa nữa.
Việc ký hợp đồng rất thuận lợi, tất cả mọi việc còn lại Tần Thủy San ra mặt trao đổi với bọn họ, căn bản không còn chuyện gì liên quan đến Hạ Diệp Chi nữa.
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nếu mọi chuyện không có gì quan hệ gì với cô nữa, thì gọi cô đến đây làm gì?
Mạc Đình Kiên ăn no rửng mỡ sao?
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, trong lòng đã bắt đầu dâng lên sự tức giận.
Nhưng mà theo hiểu biết của cô về anh ta, Mạc Đình Kiên cũng không phải người đàn ông nhỏ nhen như vậy, không đến mức cùng cô tính toán chi li những việc nhỏ này.
Khả năng nói đến nói đi vẫn là vì Tô Miên
Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy Mạc Đình Kiên làm những việc này tất cả đều vì Tô Miên, điều này không thể phù nhận được.
Dù sao với tính cách của Mạc Đình Kiên, nếu thật sự không hề yêu một người, khẳng định không thèm nhìn một cái, làm gì có nhiều thời gian rảnh nhắm vào cô như vậy?
Coi như anh ta thật sự vì Tô Miên, Sau khi《 mất thành 2》 bấm máy, bảo Tô Miên đến làm phiền cô là được rồi, anh ta hoàn toàn không cần thiết hạ mình đến nhắm vào cô.
Cô sắp xếp lại tất cả suy nghĩ trong đầu một lần nữa, Hạ Diệp Chi lại cảm thấy chính mình nghĩ nhiều rồi.
“Diệp Chi, đi thôi, cô còn đứng đấy nghĩ gì nữa thế?”
Giọng nói của Tần Thủy San cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi phục hồi tinh thần, mới phát hiện mọi người trong phòng họp đều đã ra ngoài, chỉ có Tần Thủy San còn đang chờ cô.
Cô vội vàng đứng dậy: “Uh, đi thôi.”
Hai người song song bước ra bên ngoài, Tần Thủy San thấy Hạ Diệp Chi mang bộ dáng mất hồn mất vía, không khỏi hỏi: “Nghĩ chuyện gì thế?”
“Không có việc gì.” Hạ Diệp Chi đương nhiên không có khả năng nói cho Tần Thủy San biết cô đang suy nghĩ gì.
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, những người đi trước đột nhiên tất cả đều chạy đến.
Sau đó, toàn bộ người trong tầng đều đi ra .
Hạ Diệp Chi loáng thoáng nghe được một chút thanh âm.
Nàng lắng tai vừa nghe xong, sắc mặt lập tức nghiêm túc nói: “Hình như là âm thanh báo cháy.”
Phía sau, không biết là ai hô một tiếng: “Cháy , cháy !”
Tất cả mọi người đều hướng cửa thoát hiểm chạy xuống.
Ngay cả Tần Thủy San đang đi bên cạnh Hạ Diệp Chi, sắc mặt cũng thay đổi chạy đến lối thoát hiểm.
Phòng họp để ký hợp đồng, cùng văn phòng của Mạc Đình Kiên không phải cùng tầng, văn phòng anh còn phải đi lên trên hai tầng nữa.
Mạc Hạ vẫn còn ở chỗ Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không suy nghĩ nhiều, xoay người chạy lên trên tầng.
Tần Thủy San nhận ra Hạ Diệp Chi không đi cùng, quay đầu lại thì trông thấy Hạ Diệp Chi đang chạy ngược hướng với mọi người, rõ ràng là muốn lên tầng trên.
Sắc mặt lo lắng cô lớn tiếng gọi tên Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, cô đi đâu vậy!”
“Cô đi trước đi, không cần lo lắng cho tôi.” Hạ Diệp Chi con quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thủy San một cái, sau đó bản thân tiếp tục chạy ngược hướng dòng người đi lên trên.
Số người hai tầng trên so với tầng trệt phía dưới ít hơn, Hạ Diệp Chi vất vả đi lên đến nơi thì thấy rằng tầng này đã không còn ai cả, Cầu thang lối đi tới văn phòng Mạc Đình Kiên thật trống trải.
Ai không tiếc mạng chứ, lúc chạy trối chết mọi người đều biến thành kiện tướng thể dục thể thao, chạy trốn nhanh như bay.
Hạ Diệp Chi bước chân nhanh hơn, vội vội vàng vàng chạy lên phía trên, ở khúc ngoặt cầu thang, liền vừa vặn đụng phải người phía trên đang đi xuống.
Người phía trên đi xuống cũng đi rất nhanh nên hai người đâm sầm vào nhau đến nỗi đầu Hạ Diệp Chi có chút choáng váng .
Cũng may người đụng phải cô nhanh tay giữ chặt bả vai cô lại, cánh tay mạnh mẽ cùng hơi thở quen thuộc, mặc dù không nhìn thấy mặt, ngay lập tức Hạ Diệp Chi cũng đoán ra ai đang giúp cô.
Cô chợt ngẩng đầu lên, liền trông thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Đình Kiên.
Cặp mày anh tuấn của anh nhíu chặt lạ với nhau, trong mắt tràn ngập lo lắng, tiếng nói càng thêm trầm thấp so với bình thường: “Không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi buột miệng trả lời: “Không sao.”
Mặt mày anh nhẹ nhàng giãn ra, thở dài nhẹ nhõm nói: “Không sao là tốt rồi.”
Mới vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp như vậy, Mạc Đình Kiên hỏi cô đáp lại, hoàn toàn như một thói quen.
Hiện giờ tỉnh táo lại, cô phát hiện ra Mạc Đình Kiên có chút khác thường.
Thoạt nhìn vẻ mặt của anh khi nãy, rõ ràng là đang quan tâm đến cô.
Hạ Diệp Chi nhận ra điều này, Mạc Đình Kiên tự nhiên cũng ý thức được.
Lập tức sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, khôi phục lại bộ dáng thờ ơ cách xa ngàn dặm hàng ngày, buông mạnh Hạ Diệp Chi ra, ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh như băng: “Cháy rồi, chạy lên trên này làm gì? Muốn chết ở công ty tôi à, muốn liên lụy đến tôi sao?”
Từng lời anh nói ra mỗi một câu đều phi thường khó nghe.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại không trả lời một cách mỉa mai giống như trước kia, ánh mắt cô sáng quắc nhìn thẳng Mạc Đình Kiên, khóe môi thậm chí còn vương ý cười.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên càng ngày càng khó coi, không chút biểu tình gọi tên cô: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi không đáp hỏi lại: “Hạ Hạ đâu?”
Mạc Đình Kiên nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhanh chóng quay đi không dám đối diện cô nữa, có chút bối rối.
“Thời Dũng đưa bé xuống trước rồi .”
Nụ cười trên môi Hạ Diệp Chi không ngừng được càng tươi tắn lên, ánh mắt dường như dính chặt lấy người anh không nháy chút nào: “Đến tận bây giờ tôi cũng không biết, anh Mạc đây lại là người thương hoa tiếc ngọc như vậy đấy, khi chạy trối thế mà còn có thể lo lắng đến sống chết của vợ trước.”
“Hừ, tự mình đa tình!”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Tự nhiên khi có cháy đều phải chạy xuống thang bộ, mà tôi cũng vậy vừa vặn gặp được cô ở chỗ này mà thôi. Nếu cô muốn chết ở đây thì tôi cũng không ngăn cản cô.”
Anh nói xong, nghiêng người vung tay đi xuống dưới.
Hạ Diệp Chi phảng phất ngửi thấy mùi khói thuốc lướt qua, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thậm chí còn tựa vào tay vịn cầu thang, hứng thú nhìn theo bóng dáng đang xuống lầu của Mạc Đình Kiên.
Ban đầu Mạc Đình Kiên bước rất nhanh xuống, thế nhưng càng đi càng chậm lại.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười mang ý tứ hàm xúc khó hiểu: “Anh Mạc, chạy nhanh đi, tôi ngửi thấy mùi khói rồi , có phải lửa cháy lên đến đây rồi không? Tôi chết ở trong này cũng không liên quan đến anh, dù sao cũng là sự cố ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến anh đâu.”
Cô cố ý nói to hơn, chính là muốn Mạc Đình Kiên nghe rõ ràng lời cô.
Nói dứt lời, Mạc Đình Kiên lại bước nhanh hơn, tiếp tục đi xuống dưới.
Hạ Diệp Chi duy trì tư thế tựa vào tay vịn cầu thang, nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ. Giông như cánh đồng bị cháy, chỉ để lại một mảnh hoang vu.
Anh ấy thật sự đi rồi sao?
Nhưng vừa rồi, rõ ràng cô thấy trong mắt anh có quan tâm cùng lo lắng. Đó là hình ảnh quen thuộc của Mạc Đình Kiên đối với cô, làm sao cô có thể nhìn nhầm được?
Chẳng lẽ, cô đoán sai rồi sao?
Hạ Diệp Chi trượt tay vịn ngã ngồi trên mặt đất.
Chẳng lẽ, Mạc Đình Kiên cùng cô xa cách, thật sự không phải có nỗi khổ riêng, mà là không còn yêu cô nữa?
Ở Kim Hải khi cô bị Khanh Tần đùa giỡn, Mạc Đình Kiên khoanh tay đứng nhìn.
Khi cô đến biệt thự của Mạc Đình Kiên thăm Mạc Hạ, trên đường trở về bị Khanh Tần chặn lại, Mạc Đình Kiên đứng cách chỗ cô không xa đang ôm Tô Miên, lúc ấy cô bị thương chảy nhiều máu như vậy, Mạc Đình Kiên cũng coi như không nhìn thấy.
Mà ngày hôm nay, cô nghĩ rằng trong mắt Mạc Đình Kiên đang lo lắng cho cô.
Nhưng anh vẫn không quay đầu lại mà cứ bước tiếp .
Hạ Diệp Chi nhận ra rằng, mặc kệ một người có bao nhiêu nỗi khổ riêng, nhưng tình yêu không thể giấu được.
Nếu yêu một người không có khả năng để mặc cô ấy sống chết.
Giống như cô, khi nghe đến có cháy ngưới trước tiên cô nghĩ đến ngoại trừ Mạc Hạ chính là Mạc Đình Kiên.