Từ bỏ Thẩm Lệ là chuyện anh ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Anh ta cũng không nghĩ qua, trừ Thẩm Lệ, anh ta còn có thể thích ai được nữa.
Đời người đã trôi qua mất 1/3 rồi, anh ta thấy qua nhìn qua trải qua rồi, không có gì là không thể, cũng không có gì là không thể buông bỏ.
Ngoại trừ Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên không phủ nhận, chỉ hỏi: “Không sợ khéo quá hóa vụng à?”
“Tôi gọi đây là đi đường vòng để cứu nước, hiểu không?” Cố Tri Dân dáng vẻ rất tin tưởng, giống như đã chuẩn đối sách hoàn hảo rồi vậy.
Mạc Đình Kiên sờ trán, chậm rãi nói: “Cũng có thể là đi đường vòng để tự sát.”
“Có thể tin tưởng tôi một chút được không?” Mặt mày Cố Tri Dân vô cảm nhìn Mạc Đình Kiên, giống như Mạc Đình Kiên nếu còn nói lời không tốt nữa thì anh ta có thể chui qua màn hình điện thoại mà đánh anh mất.
Mạc Đình Kiên dựa ra sau ghế, lười biếng nhìn Cố Tri Dân: “Ờ.”
“Diệp Chi đâu? Ở đâu rồi? Mau gọi em ấy đến chỉ cho tôi.” Cố Tri Dân nhìn trái nhìn phải, phát hiện Mạc Đình Kiên đang ở trong phòng sách: “Mau đi tìm Diệp Chi, nhanh lên.”
Anh ta không có quên việc chính của mình.
Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao?
Anh ta rất nhanh thì có thể học được, còn có thể học rất nhanh.
Học còn nhanh hơn Thẩm Lệ, đến khi đó còn có thể chạy đến chỗ của Thẩm Lệ thể hiện.
Mạc Đình Kiên vẫn ngồi bất động trên ghế: “Cô ấy đang ở dưới lầu.”
“Vậy cậu mau đi tìm em ấy.” Cố Tri Dân đang vội chết đi được: “Đình Kiên, tôi cầu xin cậu đấy…”
Mạc Đình Kiên khẽ cười một tiếng, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Khi đi đến cầu thang, Mạc Đình Kiên nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, rất rõ ràng cô cũng đang gọi facetime.
Mạc Đình Kiên dừng ở cầu thang nghe một lát, từ giọng nghe được thì Hạ Diệp Chi đang facetime với Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi đang chuyên tâm chỉ đạo Thẩm Lệ nấu ăn, cho nên không có phát hiện Mạc Đình Kiên đang ở cầu thang.
Mạc Đình Kiên lùi lại hai bước, cầm điện thoại lên: “Cô ấy đang facetime với Thẩm Lệ.”
Cố Tri Dân nghe thế bèn cười: “Thẩm Tiểu Lệ động tác cũng khá nhanh đấy.”
“Cúp đây.” Mạc Đình Kiên đang định tắt cuộc gọi facetime đi.
“Đợi đã…” Cố Tri Dân vội vàng lên tiếng.
Mạc Đình Kiên hỏi: “Sao thế, cậu muốn gọi cùng?”
“Không phải, tôi đợi lát nữa trực tiếp facetime với Diệp Chi là được rồi, tôi muốn nói là chúng ta nên tụ tập một bữa, năm mới rồi, nên náo nhiệt một chút.”
Cố Tri Dân là người thích náo nhiệt, rất thích các buổi tụ họp.
Mạc Đình Kiên trầm ngâm một lát: “Nhà tôi khá náo nhiệt.”
Cố Tri Dân hơi bực nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy lời của Mạc Đình Kiên nói không có vấn đề gì.
Người ta có vợ có con gái rồi, đương nhiên là náo nhiệt.
“Vô tình!” Cố Tri Dân nói xong thì tắt cuộc gọi facetime.
Mạc Đình Kiên khi cất điện thoại đi, phát hiện Hạ Diệp Cho cũng đã kết thúc cuộc gọi với Thẩm Lệ, cô đang đứng dậy từ ghế sô pha.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cô hơi sững người, cười nói: “Em đang chuẩn bị lên gọi anh xuống ăn cơm.”
“Em vừa facetime với Thẩm Lệ?” Mạc Đình Kiên hỏi cô.
“Đúng thế.” Hạ Diệp Chi có chút bối rối nói: “Cũng không biết Tiểu Lệ nghĩ cái gì, đột nhiên nói muốn nấu cơm, cậu ấy trước đây ghét nhất là vào bếp.”
Mạc Đình Kiên ý vị thâm trường nói: “Thì ra là như vậy.”