Thời Dũng tự nhiên biết Hạ Diệp Chi đã nhìn ra được việc Mạc Đình Kiên bày mưu đặt kế.
Anh hơi cúi thấp đầu, kiên trì nói: “Mợ chủ và anh Lưu có giao tình, có mợ chủ ra mặt, anh ta chắc chắn sẽ nể mặt.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày nói: “Nói như là nếu các người ra mặt thì Lưu Chiến Hằng sẽ không đến tham dự bữa tiệc tối vậy, anh ta cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.”
Tuy Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên không đối đầu nữa, nhưng Lưu Chiến Hằng lại là một người rộng lượng, chỉ cần bọn họ đưa thiệp mời đến thì anh ta chắc chắn sẽ đi.
Thời Dũng hơi đau đầu.
Lúc mà anh bắt đầu theo đuổi vợ của mình thì cảm thấy đó đã là việc khó nhất rồi, nhưng hiện tại xem ra, đó cũng không phải là chuyện khó nhất.
Mà chuyện khó nhất đó là có một cấp trên tính tình cổ quái cùng với vợ của cấp trên không muốn theo như mọi việc đã định sẵn.
Hạ Diệp Chi đã nói như vậy, Thời Dũng tự nhiên cũng không vòng vo nữa, anh thở dài một tiếng không dễ phát hiện: “Đây đúng là ý của cậu chủ.”
Thời Dũng nói thật, Hạ Diệp Chi cũng không làm khó anh nữa, hơi nhíu mày nói: “Anh ấy vì sao lại để cho tôi đi đưa thư mời?”
Theo suy nghĩ của Mạc Đình Kiên, không phải là không muốn cho cô cùng với Lưu Chiến Hằng gặp mặt sao? Hiện tại như thế nào lại để cô đi đưa thư mời.
“Không biết.” Lúc đó Mạc Đình Kiên chỉ giao việc này cho anh, cũng không nói rõ nguyên nhân.
Thời Dũng cũng không dám hỏi.
“Tôi biết rồi.” Hạ Diệp Chi nhận lấy thư mời: “Tôi sẽ tự mình đi, cậu trở về đi.”
Hạ Diệp Chi mang theo Mạc Hạ lên xe, Thời Dũng đứng ven đường đợi xe Hạ Diệp Chi đi rồi mới quay trở về đi đến tòa nhà Mạc thị.
Anh trực tiếp đi thang máy đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.
Cửa phòng làm việc không khóa, Thời Dũng đứng cạnh cửa, đưa tay lên gõ hai cái vào cửa.
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ là ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tỏ ý anh ta có thể đi vào.
Không đợi Mạc Đình Kiên hỏi, Thời Dũng đã chủ động nói: “Thư mời tôi đã đưa cho mợ chủ rồi.”
“Cô ấy nói thế nào?” Mạc Đình Kiêu cúi đầu lật văn kiện, giọng điệu nghe như tùy ý, giống như là không quan tâm lắm.
Thời Dũng thế nhưng lại mơ hồ nghe ra được điểm bất thường từ trong giọng nói ấy.
Anh cân nhắc một chút, vẫn là nói thật: “Mợ chủ nói cô ấy sẽ tự mình đem thư mời đến cho anh Lưu.”
Động tác lật văn kiện của Mạc Đình Kiên chậm lại, khẽ ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhánh như mực giống như có thể nhìn thấy mực nhỏ ra từ trong đó.
“Cậu nói lại một lần nữa.” Giọng nói của anh rõ ràng là lạnh như băng, ngữ khí vẫn là không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ nói ra thì đều sắc bén như băng.
Thời Dũng tuy có chút do dự nhưng vẫn lặp lại câu nói kia một lần nữa với tốc độ cực kì nhanh: “Mợ chủ nói, cô ấy sẽ tự mình đưa thư mời cho anh Lưu.”
Trong phòng làm việc phút chốc yên tĩnh.
Thời Dũng không ngẩng đầu lên nhìn mặt của Mạc Đình Kiên cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt lúc này của anh có bao nhiêu khó coi.
Nhưng sau mấy giây, anh ta lại nghe thấy Mạc Đình Kiên nói một câu: “Ra ngoài đi.”
Thời Dũng lúc này mới ngẩng đầu, định xoay người rời đi.
Chỉ là, lúc anh ta lơ đãng nhìn lên thì thấy hai tay Mạc Đình Kiên đã nắm chặt thành quả đấm, trong tay còn có một văn kiện đã bị anh vò nát.
Trong lòng Thời Dũng hơi sợ, nhưng cũng không dám nói gì, xoay người rời đi.
Sau khi anh ra ngoài, vừa mới đóng cửa lại thì nghe được âm thanh ầm ầm ở trong phòng, giống như tiếng đập đồ.
Hai tay Thời Dũng buông thõng, cung kính đứng bên ngoài cửa, lắng tai nghe một lúc, cho đến khi không nghe thấy tiếng động trong phòng nữa mới hơi thở dài đi về phòng làm việc của mình.
Anh lúc này mới phản ứng lại, Mạc Đình Kiên sai anh đi đưa thư mời cho Hạ Diệp Chi, cũng không phải muốn Hạ Diệp Chi tới đưa thư mời cho Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình Kiên chính là không muốn để Hạ Diệp Chi đi đưa.
Nhưng Hạ Diệp Chi ngược lại là tự mình đi đưa…
…
Đối với phòng tư vấn của Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi vẫn tương đối quen thuộc.
Cô mang theo thư mời, lái xe đưa Mạc Hạ cùng đến.
Nửa đường, cô dừng xe ở ven đường, tiện thể mua một ít trái cây mang đến.
Đến nơi, lúc cô dẫn Mạc Hạ đi vào, cô lễ tân quen biết cô, không đợi cô nói gì thì cô ta đã trực tiếp hỏi: “Cô Hạ đến tìm bác sĩ Lưu của chúng tôi đấy à?”
“Ừ, anh ấy đang bận à?” Hạ Diệp Chi cười hỏi.
“Hôm nay không bận, khách cũng không nhiều, làm sao mà bận được.” Cô nhân viên lễ tân rất nhiệt tình: “Để tôi dẫn cô đi.”
Cô lễ tân vừa nói chuyện với cô, vừa dẫn cô và Mạc Hạ đi đến chỗ Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi trước đó cho rằng cô lễ tân chỉ nói vậy mà thôi, không nghĩ đến Lưu Chiến Hằng thật sự không bận.
Lúc cô và Mạc Hạ đi vào, Lưu Chiến Hằng đang ngồi phía sau bàn làm việc xem tạp chí, nhìn rất là thảnh thơi.
“Bác sĩ Lưu, anh xem ai đến này!” Cô lễ tân đi phía trước, cô vừa nói xong thấy Lưu Chiến Hằng ngẩng đầu lên, cô lui qua một bên, cứ như vậy Lưu Chiến Hằng cũng vừa vặn thấy được Hạ Diệp Chi đang đứng đằng sau cô.
Anh hơi kinh ngạc, ngừng một chút rồi mới nói: “Diệp Chi?”
“Hôm nay không bận à?” Hạ Diệp Chi đi tới, cầm trái cây trong tay đặt lên bàn: “Đến thăm anh, tiện thể mua một ít trái cây.”
“Em đến là được rồi, mang theo trái cây làm gì? Chỗ của anh cũng không thiếu trái cây.” Lưu Chiến Hằng mặc dù nói như vậy nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
“Anh đương nhiên không thiếu, nhưng em không thể đi tay không đến được.” Hạ Diệp Chi nói xong, ngồi xuống đối diện anh.
Trước bàn làm việc của Lưu Chiến Hằng có hai cái ghế.
Sau khi Hạ Diệp Chi ngồi xuống thì dẫn Mạc Hạ ngồi xuống ghế bên cạnh: “Hạ Hạ, chào chú Lưu đi con.”
Hai tay nhỏ của Mạc Hạ để bên mép bàn của bàn làm việc, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, cuối cùng rơi trên người Lưu Chiến Hằng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú Lưu.”
Tuy cô bé và Lưu Chiến Hằng đã từng gặp qua vài lần nhưng cũng không quá quen thuộc.
Người trước mặt không quen thuộc nên cô bé hơi im lặng.
“Hạ Hạ cũng đến à?”
Vóc dáng Mạc Hạ nhỏ, Lưu Chíến Hằng lại đang ngồi, tầm mắt hạn chế nên anh mới không thấy Mạc Hạ cũng đến.
“Dạ, Hạ Hạ đến chơi.” Mạc Hạ cố sức ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng, nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Lưu Chiến Hằng bị cô bé chọc cười, mở ngăn tủ ra lấy một cây kẹo đưa cho Mạc Hạ: “Ăn kẹo không?”
Ngón tay của Mạc Hạ động đậy, mắt nhìn thẳng nhưng vẫn là lưu luyến nhịn không được nhìn về phía Hạ Diệp Chi, hỏi ý kiến của cô: “Mẹ.”
Hạ Diệp Chi bật cười, hỏi cô bé: “Hạ Hạ muốn ăn kẹo không?”
Mạc Hạ gật đầu liên tục, cô bé thích nhất là ăn kẹo, nhưng mẹ nói không thể nhận đồ của người khác.
Hạ Diệp Chi thương yêu sờ đầu cô bé: “Cầm lấy đi, đồ của chú Lưu con có thể nhận, mấy ngày nay không ăn kẹo rồi, hôm nay có thể ăn.”
Nhận được sự đồng ý của Hạ Diệp Chi, Mạc Hạ nhanh chóng đưa hai tay nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chú Lưu.”