“Thế à? Sao cháu lại thấy bác mới là người đang quấy rối nhỉ.” Hạ Diệp Chi nâng mí mắt, nhìn có chút lạnh lùng: “Cháu không biết bác nghĩ về con trai bác như nào, nhưng cháu coi Gia Thành là em trai của mình, giữa chúng cháu không hề có gì cả. Nếu không phải Trần Tuấn Tú tìm cháu, cháu thậm chí còn không biết ba cậu ấy đã qua đời rồi. Lúc này rồi, người làm mẹ như bác hình như không có chút đau buồn nào, mà còn có tâm trạng đến làm phiền cháu nhỉ, đúng là hiếm thấy mà.”
Trong ngữ khí của Hạ Diệp Chi tỏ rõ sự chế giễu, nhưng vẫn không có lời nào quá đáng: “Chuyện gì ra chuyện ấy, đừng kéo theo cái khác vào.”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt: “Thế thì đừng nói nữa.”
“Cô…” Mạc Liên tức giận hít một hơi: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Mạc Đình Kiên lại muốn ly hôn với cô rồi, loại phụ nữ không biết điều như cô, hoàn toàn không xứng với Mạc Đình Kiên.”
Có lẽ Hạ Diệp Chi ở nhà họ Hạ uất ức quá lâu, nên người khác nói càng khó nghe, cô càng bình tĩnh: “Bác biết điều, bác có đạo đức, bác có thể về nói với Gia Thành, để em ấy đoạn tuyệt quan hệ với cháu, xem em ấy có đồng ý hay không.”
Hạ Diệp Chi lần này thật sự làm Mạc Liên tức giận rồi, bà lớn tiếng quát: “Hạ Diệp Chi!”
“Không phải bác nghĩ mình biết điều lắm sao? Nếu bác muốn tốt cho Tiểu Thành, thì nhớ phải trở về nói với nó, để sau này nó không được liên lạc với cháu, đừng ra ngoài chơi với cháu, đỡ ảnh hưởng học tập.”
Mạc Liên rõ ràng là đến gây chuyện, cô đã bao lâu rồi không ra ngoài chơi cùng Mạc Gia Thành?
Hơn nữa, Mạc Gia Thành cũng là một người có chính kiến, chuyện học hành tự nó biết mà tính toán.
Mạc Liên tất nhiên sẽ không nói những cái đấy với Mạc Gia Thành, giữa hai người họ còn đang có hiểu lầm, vậy nên bà ta mới đến tìm Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi khiến bà ta không còn lời nào phản kháng, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào cô mắng: “Không thể hiểu nổi!”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, ý vị mà nhìn Mạc Liên: “Bác Trần cuối cùng nhịn không nổi nữa mà mắng người rồi ư?”
Mạc Liên tức đến vung tay rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng bà ta đi xa, sắc mặt ngày càng lạnh.
Cô không thể hiểu nổi Mạc Liên.
Chẳng lẽ vì ban ngày Mạc Gia Thành không thèm để ý đến bà ta, mà lại đi chơi cùng cô, nên Mạc Liên ghen tỵ?
Cách nói này tuy cũng có lý, nhưng chẳng đáng tin chút nào.
Xe taxi Hạ Diệp Chi gọi đã tới.
Cô ngồi lên xe, vẫn đang nghĩ tới chuyện lúc trước.
Cô nhớ lại tối giao thừa hôm ấy, cô nhìn thấy Mạc Liên và Mạc Đình Phong lén lút cùng đi vào phòng, bây giờ nhớ lại, chuyện này có lẽ liên quan đến chuyện của Trần Tuấn Tú.
Nói cho cùng chuyện Trần Tuấn Tú là con riêng của Mạc Đình Phong đã không rõ ràng.
Mạc Đình Kiên đến nước M cũng vì chứng minh thân thế của Trần Tuấn Tú, cuối cùng Trần Tuấn Tú lại bị tai nạn xe.
Nhưng sao bọn họ lại muốn hại cha con nhà họ Mạc?
Trong mấy đứa cháu, ông cụ Mạc tuy yêu thương Mạc Đình Kiên nhất, nhưng với những người khác và cả Trần Tuấn Tú cũng không tệ, những gì cần cho đều sẽ cho.
Cho dù ông biết Trần Tuấn Tú là con riêng của Mạc Đình Phong, cũng sẽ không làm khó.
Trần Tuấn Tú chẳng qua chỉ là con riêng bên ngoài mà thôi, ông cụ Mạc tuy sẽ tức giận, nhưng chắc chắn sẽ chấp nhận cậu ấy.
Hạ Diệp Chi cảm thấy chuyện của ông cụ Mạc vẫn rất kỳ lạ.
Cô bảo tài xế lái thẳng xe đến nhà Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vẫn về muộn như trước.
Nhưng lần này Hạ Diệp Chi không ngủ, cô ngồi ở phòng khách đợi anh.
Lúc Mạc Đình Kiên trở về, Hạ Diệp Chi đang ngồi trên ghế sofa xem show trên mạng.
Trong đó có một tập khách mời là Thẩm Lệ.
Bình luận đều nói Thẩm Lệ rất hợp quay show.
Mạc Đình Kiên mở cửa đi vào, thấy Hạ Diệp Chi đang ngồi ở sofa, hơi bất ngờ, rồi bước nhanh vào.
Lưng sofa đối diện với cửa, Mạc Đình Kiên đi tới, ôm lấy bờ vai của Hạ Diệp Chi, đặt một nụ hôn lên má cô, giọng có chút vui vẻ: “Hai ngày không gặp, nhớ anh rồi à?”
Hạ Diệp Chi tắt video đi, đặt điện thoại xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình: “Anh tới đây ngồi đi.”
Mạc Đình Kiên vòng đến ngồi bên cạnh cô: “Có chuyện gì à?”
“Hôm nay em đã gặp cô của anh, làm em nhớ đến chuyện đêm giao thừa, em nhìn thấy cô ấy và ba anh lén lút đi vào phòng riêng, nhưng em không nghe rõ là nói chuyện gì, bây giờ nhớ lại, em cảm thấy bọn họ có liên quan đến chuyện của Trần Tuấn Tú…”
Hạ Diệp Chi nói đến đây thì hơi ngừng, nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên xoa đầu cô, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ trầm giọng nói: “Em nói tiếp đi.”
Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Ngày hôm sau là ông cụ xảy ra chuyện, nếu bọn họ chỉ vì chuyện Trần Tuấn Tú, hoàn toàn không cần ra tay với ông, chắc chắn có chuyện gì đó khác.”
Con mắt sâu thẳm của Mạc Đình Kiên làm người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi kéo kéo tay anh: “Anh nghĩ sao?”
Một lúc sau, Mạc Đình Kiên mới nói: “Anh cảm thấy họ là vì họ vì chuyện Trần Tuấn Tú mới ra tay với ông nội.”
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, nói: “Trên lý thuyết thì là vậy, nhưng em cảm thấy cái lí do này không đủ, ông nội vẫn rất kỳ lạ.”
Hạ Diệp Chi nói xong, nhìn Mạc Đình Kiên chăm chú.
Mạc Đình Kiên quay đầu, rót một ly nước cho cô, rồi mới chầm chậm giải thích: “Em có nghĩ hay chưa, rằng bọn họ tạo ra sự cố của ông nội, không chỉ là vì để đối phó ông, cũng có thể là vì đêm giao thừa đó họ đã phát hiện ra em, tưởng em đã biết bí mật của bọn họ, mới muốn giá họa cho em?”
Hạ Diệp Chi khựng lại, không nhận lấy nước anh đưa cho cô.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, họ chủ yếu muốn đối phó ông cụ Mạc, thuận tiện giá họa cho cô.
Dù gì lúc đó ở nhà họ Mạc, chỉ có cô là người ngoài, là đối tượng phù hợp nhất để đổ tội.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới người nhà họ Mạc muốn đẩy cô vào tù, nếu cô cũng là người mà Mạc Đình Phong muốn đối phó, vậy sau khi cô vào tù có còn sống nổi mà ra không?
Chắc cô còn phải thảm hại hơn cả ông cụ Mạc.
Một cảm giác lạnh toát lan khắp người cô, tràn khắp tứ chi.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, giọng hơi khàn: “Nhưng, đêm hôm ấy em chưa nghe thấy gì mà.”
Mạc Đình Kiên chỉ im lặng xoa đầu cô.
Anh vẫn chưa nói xong, bọn người Mạc Đình Kiên nghĩ ra thủ đoạn hại Hạ Diêp Chi, còn có một nguyên nhân nữa, là muốn thử xem vị trí của cô trong lòng anh.
Nếu lúc đó anh toàn tâm toàn ý bảo vệ Hạ Diệp Chi, để Mạc Đình Kiên biết được cô rất quan trọng đối với anh, Mạc Đình Phong chắc chắn sẽ nghĩ ra cách hãm hại cô.