Có một nhà vệ sinh công cộng ngay trên phố này, Hạ Diệp Chi cùng Thẩm Lệ đi vào thay bộ đồng phục học sinh sau đó thay bằng chiếc áo khoác lông.
Gấp gọn bộ đồng phục cất đi, xong xuôi hai người mới từ từ đi ra.
Trong lúc Thẩm Lệ bước ra từ nhà vệ sinh ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn không thấy có động tĩnh gì lạ mới yên tâm đi ra ngoài.
“Nguy hiểm thật, suýt chút bị bắt lại.”
Mặc dù Thẩm Lệ miệng nói như vậy, nhưng Hạ Diệp Chi lại cảm giác rằng cô không hề có chút lo lắng, hồi hộp gì.
“Bị bắt gặp là chuyện nhỏ.” Hạ Diệp Chi thong thả đi bênh cạnh Thẩm Lệ nói: “Nếu như bị phóng viên chụp ảnh, ngày mai trên khắp các trang báo lại có chủ đề hot, khẳng định tâm điểm chủ đề đều chĩa vào phía cậu, cái gì mà: “Diễn viên Thẩm Lệ có sở thích biến thái, giữa đêm khuya lẻn vào trường nữ sinh’…”
Thẩm Lệ khóe miệng giật giật: “ Cậu đứng có suy diễn nha, tớ biến thái chỗ nào a!”
“Truyền thông người ta có quan tâm thật sự là cậu có biến thái hay không đâu, quan trọng là họ cần có tin tức để tăng sự kịch tính là được rồi”
“Đây còn không phải là đang bị chụp hay sao? Haizzzz, đói bụng quá, mình tìm một chút đồ ăn đi.”
“Lần sau cậu…”
“Được rồi được rồi, tớ biết rồi.”
Thẩm Lệ lười nghe những lời giáo huấn của Hạ Diệp Chi, lôi lôi kéo kéo cô chạy hướng về phía trước.
Vì đang là kỳ nghỉ đông lại là thời điểm cuối năm nên rất ít cửa hàng mở cửa, chỉ còn lẻ tẻ mấy quầy.
Hai người tùy tiện tìm một cửa tiệm đi vào ăn chút gì.
Trường học thay đổi không nhiều, nhưng quà vặt trên đường phố thì thay đổi rất lớn.
Ngày trước lúc các cô còn học ở đây đều đã ăn hết lượt không bỏ sót một quán nào.
Ông chủ quầy là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ trầm mặc, ít nói.
Ông cầm thực đơn tới, hỏi: “Các cô ăn gì, xin mời lựa chọn.”
Hạ Diệp Chi vừa mới tiếp nhận menu, ông chủ đột nhiên liền cúi đầu xuống, hơi nghiêng người vừa nói: “Các cô đi có hai người thôi?”
Thẩm Lệ nghe xong lời này, đáy mắt lập tức liền cảnh giác.
Ông chủ lơ đễnh, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi thấy luôn có một chiếc xe đi phía sau các cô, tôi còn tưởng là các cô đi một nhóm với nhau, nếu như đã không phải là người quen biết thì các cô nên gọi bạn tới đón hoặc nếu không thì nên trực tiếp báo cảnh sát đi”
“Cái gì? Ông là nói…” Thẩm Lệ đang ngồi quay lưng về phía cửa, cảm thấy rùng mình, lại chợt nhận ra là mình vừa mới nói quá lớn tiếng vội vàng che miệng không nói thêm câu nào nữa.
Hạ Diệp Chi ngồi đối diện Thẩm Lệ, hướng mắt nhìn ra cửa, chỉ vào menu gọi một vài món ăn, nói cùng ông chủ: “Chúng tôi biết, cám ơn ông chủ.”
Sau khi gọi món ăn, Hạ Diệp Chi liền gọi điện thoại cho Tiêu Thâm.
Anh ta cũng không biết đang làm cái gì, một hồi lâu mới nhấc máy.
“Tiêu Thâm, tôi ở bên ngoài xảy ra chút chuyện, giống như có người theo dõi chúng tôi, anh có thể tới đây luôn được không?
Tiêu Thâm lời ít mà ý nhiều hỏi: “Địa chỉ.”
Hạ Diệp Chi đem địa chỉ nói cho Tiêu Thâm.
Thẩm Lệ nghe được câu chuyện của Hạ Diệp Chi, chờ khi cô cúp máy, cau mày hỏi: “ Cậu gọi điện thoại cho vệ sĩ đấy à? Hay là chúng ta cứ trực tiếp báo cảnh sát được không?”
Theo Thẩm Lệ nghĩ, vệ sĩ chỉ có thể đỡ lo một phần nào đó, với tình huống hiện tại thì báo cảnh sát là phương án tốt nhất.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Vừa rồi chúng ta đi từ trường học đến phố ăn quà vặt, quãng đường không phải là ngắn, nếu như chúng đi theo chúng ta với ý đồ bất chính thì có rất nhiều cơ hội để ra tay. Hiện tại chúng ta không biết mục đích của chúng đi theo chúng ta là gì, báo cảnh sát cũng vô dụng.”
“Cũng được, trên xe có thể có bao nhiêu người, cùng lắm thì để bản tiểu thư luyện gân cốt một chút.” Thẩm Lệ vừa nói vừa vén tay áo lên.
Nhưng chiếc áo mặc quá dày, vén mấy lần đều không có lên nổi..!!!
Hạ Diệp Chi cười cười, coi như không nhìn thấy, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh phía sau tiệm tạp hóa.
Trong phòng vệ sinh có cái cửa sổ nhỏ, vừa vặn có thể trông thấy phía ngoài mặt đường.
Lúc Hạ Diệp Chi đi vào cố ý không bật đèn, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Quả nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cách đó không xa.
Chiếc xe kia đỗ ở một nơi rất trùng hợp, đúng trong chỗ có bóng tối. Có một nhà cửa hàng phía trước xe và đèn trong cửa hàng đã tắt nên không nhìn thấy người trong xe.
Trong xe hoàn toàn không có chút động tĩnh, Hạ Diệp Chi vẫn đứng trong phòng vệ sinh quan sát.
Cô nhẩm tính thời gian, người trong xe đã ở bên đó ngồi mười mấy phút.
Cô cảm thấy không có khả năng là người của Khanh Tần, người của Khanh Tần đều là những người lỗ mãng, bọn họ nếu muốn đối phó với cô thì nãy giờ có quá nhiều cơ hội để ra tay.
Hạ Diệp Chi suy đoán, nhỡ đâu người trong xe không phải đến đối phó cô và Thẩm Lệ thì sao.
Cô từ phòng vệ sinh ra, đi vào phòng bếp.
“Ông chủ, ông có thể mở cửa sau này được không?” Lúc cô mới đến phát hiện cửa hàng có cái cửa sau nhưng đang bị khóa.
Ông chủ ngẩng đầu hỏi: “Cô muốn làm cái gì?”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, mười phần ôn hòa nói: “Bạn của tôi đang trên đường tới đây, tôi muốn cho anh ấy đi đường cửa sau vào để xem rút cuộc ai là người đi theo chúng tôi và đi theo với mục đích gì.”
“Được thôi.” Ông chủ không nghi ngờ gì, thay Hạ Diệp Chi mở cửa.
Hạ Diệp Chi đi ra ngoài từ cửa sau, đi một vòng trước đi đến cửa hàng bên kia đường.
Bên kia chiếc xe vẫn đang đỗ ở đấy, Hạ Diệp chi đã sớm xác định vị trí của chiếc xe nên nhằm theo hướng đấy mà đi tới.
Cô vừa đi từng bước vừa nắm chặt cục gạch ở trong tay.
Lúc đi ra khỏi quán ăn cô thuận tay nhặt để tự vệ.
Khi còn khoảng hai mét là đến chỗ chiếc xe, cô đi thật nhanh đến và mở cửa xe.
Trong xe không có mở đèn, chỉ có thể nhìn thấy một người bóng dáng mờ nhạt.
Cho dù chỉ là một cái bóng, Hạ Diệp Chi cũng lập tức nhận biết được người trong xe là ai.
Người trong xe cũng không thể ngờ tới cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây nên nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Hồi lâu, Hạ Diệp Chi lẩm bẩm nói: “Mạc Đình Kiên?”
Anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây?
Cô suy nghĩ vô số loại khả năng, chính là không có nghĩ đến, người trong xe vậy mà lại là Mạc Đình Kiên!
Lúc này, Mạc Đình Kiên đẩy cửa, trực tiếp từ trong xe đi xuống.
Lúc anh ta ở trong xe, Hạ Diệp Chi vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ là có một chút kinh ngạc.
Nhưng là, Mạc Đình Kiên vừa xuống xe, ưu thế về chiều cao cùng khí chất mạnh mẽ, cảm giác sắc bén quen thuộc lại xuất hiện.
Anh ta mặt không thay đổi nhìn thẳng Hạ Diệp Chi, ngữ khí lạnh lùng: “Đi ngang qua, không được sao?”
“Anh nói dối.” Hạ Diệp Chi theo bản năng nắm chặt cục gạch trong tay: “Ông chủ cửa hàng nói anh đã đi theo từ rất lâu rồi”
“Con đường này là của em, chỉ có mình em có thể đi?” Mạc Đình Kiên hai tay đút túi quần, giọng nói mang một tia trào phúng.
“Tùy anh!” Hạ Diệp Chi ném viên gạch vào vệ đường, trực tiếp bỏ đi vào trong quán ăn vặt.
Nếu như là ở thành phố lớn, cô đi dự tiệc tối ở đâu đó mà tình cờ gặp anh thì không có gì lạ, nhưng hiện tại ở nơi này lại gặp Mạc Đình Kiên, nói là ngẫu nhiên đi ngang qua, Hạ Diệp Chi tin mới là lạ.
Ai biết anh ta đêm hôm khuya khoắt ở nơi này làm cái gì!
Hạ Diệp Chi nói không lại anh, dứt khoát không để ý tới nữa.