“Em làm sao có thể không tức giận được? Sao anh phải nghe người sáng lập ma quỷ gì đó nói chứ? Anh đã ngốc nghếch bỏ ra nhiều công sức như vậy cho truyền thông Thịnh Hải, bán mạng cho anh ta, anh ta đã từng suy nghĩ thay cho anh chưa? Kết quả là còn buộc anh dùng tài khoản chính trên FB để viết lời tuyên bố xin lỗi, mang tai mang tiếng!”
Cố Tri Dân nghe rõ, Tiêu Văn nói tới nói lui cũng chỉ cảm thấy anh ta mất mặt, cảm thấy anh ta viết tuyên bố xin lỗi Thẩm Lệ không giống như cô ta mong muốn.
Nói chung, Tiêu Văn thấy bản thân cô ta cũng không làm gì sai, tất cả đều là người khác không đúng.
Mấy năm nay Cố Tri Dân đã từng tiếp xúc qua rất nhiều phụ nữ. Trong công việc, nữ nghệ sĩ phía dưới thì kiểu người nào cũng có.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải loại người như Tiêu Văn, người phụ nữ đã có lòng tham không đáy lại không có đầu óc, vừa ngu ngốc lại vô tri.
Anh ta đã sắp không còn kiên nhẫn được nữa.
Cố Tri Dân cười giễu cợt: “Đúng vậy, anh ta làm tôi mất hết mặt mũi. Cô nói tôi nên đối phó với anh ta thế nào chứ?”
Tiêu Văn phản xạ quá chậm, lúc này mới chợt nhận ra vừa rồi không ngờ mình lại nổi cáu với Cố Tri Dân.
Cô ta liếc trộm Cố Tri Dân, phát hiện vẻ mặt anh ta rất lãnh đạm, không thể nhìn ra được anh ta có tức giận hay không.
Tiêu Văn suy nghĩ một lát, lại cảm thấy Cố Tri Dân không thể tức giận với mình được, nên đánh bạo cẩn thận thử dò xét: “Em thấy, anh quyết định đoạt lại truyền thông Thịnh Hải là được rồi.”
Cô ta cố ý dùng giọng điệu tùy hứng, buồn bực tức giận để nói ra những lời này. Nếu Cố Tri Dân nghe lọt tai thì tốt. Nếu anh ta không có ý này, cô ta vẫn có thể đúng lúc cứu vãn.
Trong mắt Cố Tri Dân thoáng hiện vẻ chán ghét nhưng giọng nói dịu dàng một cách lạ thường: “Tôi cảm thấy cô nói rất có lý.”
Tiêu Văn vui mừng ra mặt: “Thật vậy sao?”
Trước kia cô ta vẫn mơ ước mình có thể trở thành vợ của Tổng Giám đốc Truyền thông Thịnh Hải,nhưng chuyện hôm nay đã khiến cho cô ta biết Truyền thông Thịnh Hải cũng không phải chỉ là của một mình Cố Tri Dân.
Cho dù trong nhà Cố Tri Dân rất giàu có nhưng dù sao công ty gia đình của anh ta vẫn là do ba của Cố Tri Dân nắm quyền, lại thêm truyền thông Thịnh Hải còn đứng đầu trong giới giải trí, danh hiệu vợ của Tổng Giám đốc Thịnh Hải cũng rất vẻ vang.
“Đương nhiên là thật rồi. Vì con của chúng ta, tôi sẽ cố gắng đi tranh thủ.” Ánh mắt Cố Tri Dân nhìn xuống trên bụng Tiêu Văn đầy ẩn ý.
Anh ta hết nhẫn tới nhịn để đợi đến khi làm giám định người thân, sau đó sẽ không cần phải nhìn gương mặt đáng ghét này nữa.
Tiêu Văn cũng đưa tay ra sờ lên bụng mình và cười thỏa mãn: “Em và bé cưng cũng sẽ cố gắng.”
Cố Tri Dân cười. Vậy là được rồi.
Đứa trẻ nhất định phải mạnh khỏe.
…
“Cố Tri Dân nói mà em chẳng thể hiểu nổi lấy một câu.” Hạ Diệp Chi quay đầu, nhìn về phía Mạc Đình Kiên đang ngồi ở trước laptop xem tài liệu.
Vừa rồi, Cố Tri Dân đột nhiên gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đang xem tài liệu, điện thoại di động của anh vừa vặn ở trong tay Hạ Diệp Chi nên cô đã nghe máy giúp anh.
Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, cô còn chưa nói được một câu nào, Cố Tri Dân ở đầu kia đã bắt đầu không ngừng bắn liên thanh.
Cái gì mà tuyên bố xin lỗi, lại cái gì mà đừng quá đáng quá. Anh ta đã bán mạng cho Thịnh Hải gì đó.
Những lời này từ trong miệng Cố Tri Dân nói ra, Hạ Diệp Chi lại thật sự nghe không hiểu.
Hạ Diệp Chi ném điện thoại cho Mạc Đình Kiên, khẽ thì thầm: “Sao gần đây anh ta giống như bị trúng tà vậy?”
Mạc Đình Kiên lấy điện thoại mở ra và mở bảng hot search, sau đó đưa điện thoại lại cho Hạ Diệp Chi.
Tối hôm qua Hạ Diệp Chi thức đêm để họp nên vẫn chưa có thời gian xem Facebook. Buổi tối cô về cũng chỉ hỏi Mạc Đình Kiên xem đã có tin tức gì mới về chuyện của Thẩm Lệ chưa? Mạc Đình Kiên thấy cô mệt như vậy, tất nhiên muốn để cho cô nghỉ ngơi, nên không nói cho cô biết chuyện Cố Tri Dân đã đăng tuyên bố xin lỗi.