Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc đó anh không nghĩ nhiều như vậy, anh cho rằng sòng bạc muốn anh mau chóng trả tiền mà nghĩ ra trò bịp bợm, anh cũng đã cùng đường, cũng không hề nghi ngờ rồi đi điều tra, bây giờ lại điều tra, có lẽ đã chẳng còn manh mối gì nữa…”

Khi Giang Vũ Thừa nói những điều này, vẻ mặt vẫn hơi không tự nhiên.

Sau đó, sau khi nói chuyện với Cố Tri Dân, lại xảy ra chuyện bị đẩy xuống nước, anh ta cũng thấy tất cả chuyện này có lẽ không hề đơn giản.

Chỉ là không biết, rốt cuộc người đứng sau định làm gì.

Anh ta đã ngáng đường ai, ai muốn hại anh ta?

Mà Thẩm Lệ…

Bỗng nhiên Giang Vũ Thừa ngước đầu nhìn Thẩm Lệ: “Chuyện của em lần này, không lẽ nào cũng có người cố ý hại em hả?”

“Không loại trừ khả năng này.” Thẩm Lệ bình thản nói.

Giang Vũ Thừa gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt hơi do dự, nói: “Thẩm Lệ, có chuyện này, anh không biết có nên hỏi hay không…”

“Vậy thì đừng hỏi.” Thẩm Lệ nói thẳng.

Không cần Giang Vũ Thừa mở miệng, chỉ là nghe giọng điệu này của anh ta, đại khái Thẩm Lệ đã biết anh ta muốn hỏi gì.

Đã qua nhiều năm như vậy, cô không muốn nhắc đến chuyện đó.

Cũng không cần phải nhắc đến.

Huống hồ còn nhắc đến với Giang Vũ Thừa.

“Người mà em vẫn luôn thích, thực ra là Tri Dân, đúng không?” Giang Vũ Thừa vẫn không dằn được mà hỏi ra miệng.

Thẩm Lệ trầm ngâm, không để ý anh ta.

Giang Vũ Thừa cười trào phúng, tự biên tự diễn nói: “Nếu như vậy thì thực ra, có rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được rồi.”

“Cả đời người không thể chỉ thích một người.” Thẩm Lệ chậm rãi nói, tựa như nói với mình, lại tựa như nói với Giang Vũ Thừa.

Giang Vũ Thừa nhìn cô chăm chú: “Nhưng người với người không giống nhau, có một số người cả đời sẽ thích rất nhiều người, nhưng có một số người cả đời chỉ thích một người.”

Thẩm Lệ hơi ngẩn người, vừa muốn mở miệng đã nghe có người bên cạnh gọi tên cô.

“Thẩm Lệ, cậu cũng thiên vị quá rồi, vừa đến đã nói chuyện với Vũ Thừa, cũng không hỏi xem mấy anh em chúng tôi gần đây sống thế nào…”

“Đúng vậy, Vũ Thừa, cậu làm ơn bớt nói vài lời đi, cho chúng tôi cơ hội nói chuyện, chúng tôi muốn hẹn Thẩm Lệ ra ngoài một lần cũng khó lắm đó…”

“Ai nói không phải đi.”

Một đám người vừa hát vừa uống, Thẩm Lệ cũng không để tâm, khẽ cười mặc bọn họ trêu chọc.

Cô biết, bọn họ không có ác ý.

Sau đó, Thẩm Lệ và Giang Vũ Thừa thỉnh thoảng bị người ta kéo đi trò chuyện, hai người cũng không có thời gian nói tiếp về chủ đề trước đó.

Sau khi đã lên món đầy đủ, mọi người bắt đầu ăn, Cố Mãn Mãn gắp thức ăn cho Thẩm Lệ, chăm cô ăn cơm, cuối cùng mới có dịp nói mấy câu với Thẩm Lệ.

“Xem ra, anh họ tôi không đến rồi.” Mọi người đã bắt đầu động đũa, chắc chắn là không đến rồi, nếu Cố Tri Dân muốn đến, những người này nhất định sẽ đợi anh ta.

Cố Tri Dân tai to mặt lớn.

“Ừm.” Thẩm Lệ nhẹ nhàng đáp ứng.

Lúc này, có người từ ngoài đẩy cửa phòng bao ra.

Thẩm Lệ cho là nhân viên phục vụ, cũng không ngước lên.

Sau đó nghe thấy có người kêu lên: “Anh Dân!”

“Anh Dân, anh đến mà không nói trước, tụi em chờ anh mãi đó nha.”

“Mau kê thêm ghế, anh ngồi cạnh em đi.”

“Ngồi cạnh cậu, cậu là ai chứ, anh Dân ngồi bên chỗ tôi.”

Thẩm Lệ ngước lên thì thấy Cố Tri Dân không thèm để ý bọn họ mà đi về phía cô.

Cố Mãn Mãn vô cùng thức thời, mím môi cười híp mắt, nhường chỗ cho Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân ngồi vào chỗ của Cố Mãn Mãn, đồng thời, cũng tiếp nhận việc Cố Mãn Mãn vừa làm – gắp đồ ăn cho Thẩm Lệ, chăm cô ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK