Lúc trước khi anh hôn cô… hình như cũng có phản ứng như vậy.Lúc đó anh đã có phản ứng rồi ư?
… Tên này đúng là một kẻ lưu manh!
Cũng may ở góc này ánh đèn chỉ lờ mờ, Mạc Đình Kiên không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô. Nếu không, anh ta nhất định sẽ cười nhạo cô.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn trùm lên tay cô, giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên cũng vang lên bên tai: “Đừng run. Nắm chắc một chút.”
Vừa rồi lúc cô chủ động chỉ là muốn cho Mạc Đình Kiên đẹp mặt. Bây giờ bị Mạc Đình Kiên nói như thế, cảm giác xấu hổ chớp mắt chợt xông lên. Cô chỉ muốn lập tức rút tay về.Nhưng Mạc Đình Kiên lại không cho cô cơ hội, anh ấn chặt tay cô. Bàn tay còn lại siết chặt lấy vòng eo thon thả của cô. Hai người hệt như một đôi tình nhân đang thân mật ôm ấp. Anh dường như không nhận ra cô muốn lui lại, nói như khen ngợi: “Năng lực học tập của cô rất cao.”
Hạ Diệp Chi cắn môi. Tay không rút lại được, tức giận đến mức trực tiếp dùng sức bóp chặt.Mạc Đình Kiên khẽ rên lên một tiếng, nghiêng đầu hôn lên cần cổ của cô, giọng nói khàn khàn kì lạ, mơ hồ lộ ra chút khó nhịn: “Nhẹ một chút…”
Giọng nói của anh ta nghe không khó chịu chút nào. Ngược lại còn lộ ra một chút thoải mái như đang hưởng thụ.
Lúc này, Hạ Diệp Chi tiến không được mà lùi cũng không xong, trái tim cô bỗng hẫng đi một nhịp. Ngón tay khéo léo động đậy hai lần. Trực tiếp kéo khóa quần tây của anh xuống…
Sau đó, duỗi tay vào trong.
Đây có khả năng chính là việc to gan nhất, vượt quá giới hạn nhất mà cô từng làm trong suốt hai mươi hai năm qua.
Mạc Đình Kiên vốn chỉ định trêu chọc cô, lại không nghĩ tới cô sẽ to gan như vậy.
Cách quần, anh còn có thể nhịn được.
Nhưng như bây giờ thế này… khả năng là anh không nhịn được.
“Hạ Diệp Chi.” Mạc Đình Kiên gọi tên của cô, lộ ra ý cảnh cáo, nhưng lại khó lòng che giấu dục vọng ẩn chứa bên trong.
Biết sợ rồi hả?
Lúc này Hạ Diệp Chi đã trở nên càng ngày càng mạnh bạo, bất chấp, không hề biết e ngại thứ gì nữa rồi.
“Ngài Mạc, làm loại việc này với chị dâu trong phòng, có kích thích không?” Động tác trên tay Hạ Diệp Chi cực kì không thành thạo, trong giọng nói cũng không che giấu sự khiêu khích đầy ác ý.
Sau khi biết rõ sự tồn tại của Mạc Gia Thành nhỏ, mỗi khi gặp Mạc Đình Kiên, cô đều không gọi nổi ba chữ “Mạc Gia Thành”, đặc biệt là ở thời điểm này.
Trước khi Mạc Đình Kiên cưới Hạ Diệp Chi, cũng chưa từng chạm vào phụ nữ. Lúc đùa cợt Hạ Diệp Chi chỉ là bản năng của đàn ông. Chuyện như thế này đây là lần đầu tiên…
Tay của cô quá mềm, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng đượm, cứ dần dần bùng lên. Anh nhận ra chính mình đã đi đến biên giới bùng nổ, lạnh lùng quát Hạ Diệp Chi ngưng lại: “Bỏ tay ra ngoài.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo và bình tĩnh đến mức không giống một người đàn ông đang đắm chìm trong dục vọng.
Không phải nói tất cả đàn ông khi đắm chìm trong dục vọng sẽ hoàn toàn không thể nghĩ đến những việc khác sao?
Nhưng tại sao anh lại có thể áp chế được, có thể nhanh chóng thoát ra như vậy!
“Ờ.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, buông lỏng tay ra.
Nhưng, khi rút tay ra cô đột nhiên đưa tay chạm lên phần đỉnh, còn véo nhẹ một cái.
Cô không tin anh ta một chút cảm giác cũng không có!
Ngay sau đó, trên tay Hạ Diệp Chi liền dính phải một chất lỏng ấm nóng dinh dính…
Hạ Diệp Chi đơ ra, giọng nói đã không còn giữ được sự bình tĩnh, rõ ràng có một chút run rẩy: “Cái… cái gì vậy?”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên tỉnh táo đến đáng sợ: “Thứ mà cô muốn.”
Hạ Diệp Chi cứng đơ người, động cũng không dám động.
Vẫn là Mạc Đình Kiên kéo tay cô ra ngoài.
Nhờ ánh sáng lờ mờ, Hạ Diệp Chi nhìn thấy chất lỏng màu trắng dính đầy trên tay mình.
Mạc Đình Kiên cụp mắt xuống, không nói một lời lấy áo khoác của mình ở bên cạnh khoác lên chân che lại, cúi người lấy hộp khăn giấy.
Lúc này, Hạ Diệp Chi đã tỉnh táo lại, mím chặt môi, dùng sức chùi hết đống chất lỏng trên tay lên áo khoác âu phục của Mạc Đình Kiên.
Với ý nghĩ “không thể để một mình cô cảm thấy ghê tởm”, cô nghiến răng nghiến lợi bôi thứ đó lên khắp bộ âu phục được đặt riêng của Mạc Đình Kiên.
Cô biết rõ lát nữa khi Mạc Đình Kiên đi ra ngoài, định dùng áo khoác che khuất rồi mới đi ra!
Cô sẽ không để anh ta toại nguyện!
Tên đàn ông khốn kiếp này!
Mạc Đình Kiên nhìn cô làm xong những chuyện này mới chậm rãi lên tiếng: “Hài lòng rồi chứ?”
Hạ Diệp Chi lại túm lấy một đống khăn giấy, hung hăng lau tay, vừa lau vừa nói: “Đối với biểu hiện của ngài Mạc, tôi rất không hài lòng.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Thời gian quá ngắn.”
Nói xong, Hạ Diệp Chi liền nhanh chóng đứng dậy, nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay muốn bắt cô của Mạc Đình Kiên.
Cô đắc ý cười nhạo Mạc Đình Kiên, giơ bàn tay giấu ở phía sau ra, trên tay lại có thêm một chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại này cô mới vừa mò ra được từ trong túi Mạc Đình Kiên.
“Lúc trước ngài Mạc còn khen tôi năng lực học tập rất cao, chắc hẳn lấy một chiếc điện thoại ra thưởng cho tôi anh cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?” Hạ Diệp Chi cười như một con hồ ly giảo hoạt.
Không có điện thoại, Mạc Đình Kiên sẽ không còn cơ hội tìm người khác giúp đỡ. Xem anh làm sao ra ngoài với bộ dáng này được!
Mạc Đình Kiên đen cả mặt nhìn Hạ Diệp Chi dương dương đắc ý chuồn ra ngoài.
Cúi đầu nhìn qua tình cảnh trên người mình, sắc mặt anh lại càng âm trầm.
Anh chưa từng chật vật đến như vậy, càng không nghĩ tới lại rơi vào tay một cô gái.
Anh sầm mặt lấy ra một chiếc điện thoại từ cái túi khác, gọi cho Thời Dũng: “Mang một cái áo choàng dài tới.”
Người như Mạc Đình Kiên, không có khả năng trên người chỉ có một cái điện thoại. Cái mà Hạ Diệp Chi cầm đi chẳng qua là điện thoại cá nhân của anh mà thôi.
…
Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng bao liền vội vã chạy vào toilet.
Cô rửa hết nửa bình nước rửa tay mới đi ra khỏi toilet. Nếu không phải là sợ Mạc Đình Kiên sẽ tìm tới, cô còn có thể rửa thêm một lúc nữa.
Dù sao tên Mạc Đình Kiên đócực kì có thủ đoạn.
Ra khỏi Kim hải cô không dám quay về biệt thự, nhưng cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi.
Phòng cho thuê bị đứa Mạc Gia Thành nhỏ kia chiếm mất rồi, cô chỉ có thể ở ngoài đường thôi.
Hạ Diệp Chi đi trên đường mà không có mục đích. Khi đi ngang qua một quán internet, cô lại nhìn thấy Mạc Gia Thành nhỏ đứng ở cửa.
Hạ Diệp Chi đến gần nhìn kĩ, phát hiện đúng thật là cậu: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi tới chơi game.” Mạc Gia Thành nhỏ nhìn thấy cô thì hết sức vui vẻ: “Chị đi đâu vậy, cùng đi chơi game đi.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu lia lịa: “… Không đi.”
“Đi thôi, dù sao chị cũng bị chồng chị đuổi ra khỏi nhà rồi còn gì.”
“Hả?” Cô nhìn giống như bị chồng đuổi ra khỏi nhà lắm à?
“Nếu không giữa đêm hôm khuya khoắt thế này chị còn ở trên đường lắc lư làm cái gì hả? Đi đi đi đi vào đi.”
Tên quỷ nhỏ này cũng suy đoán cũng logic ghê nhở.
Cuối cùng Hạ Diệp Chi vẫn đi theo Mạc Gia Thành nhỏ vào quán internet, đồng thời trơ mắt nhìn cậu lừa bịp ông chủ mở cho một phòng hai người.
Một người xem phim, một người chơi game. Hai người cứ như vậy mà thức cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cả hai đều mang theo quầng thâm mắt đen sì đi ra ngoài.
Mạc Gia Thành nhỏ còn là trẻ con, chính là thời điểm năng lượng dồi dào nhất, nên vẫn rất hăng hái trò chuyện với Hạ Diệp Chi.
Nhưng Hạ Diệp Chi thì không ổn, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, căn bản không còn chút tinh thần nào.
Chỉ là, khi cô vừa ra khỏi quán internet, trông thấy Mạc Đình Kiên dẫn theo Thời Dũng cùng một đám vệ sĩ đứng chờ tại cửa ra vào, đầu óc giật bắn lên, lập tức tỉnh ngủ.