Anh nói: “Tôi thích nhất là sự thông minh của em.”
“Vậy thì thật lấy làm tiếc, tôi không thích anh.” Nét mặt Hạ Diệp Chi lạnh lùng, không có lấy một tia do dự mà nói.
“Không cần vội vàng gấp gáp từ chối tôi thế.” Tạ Ngọc Nam ngồi xuống trước mặt cô: “Em chắc chắn muốn sống cùng với loại người như Mạc Đình Kiên mãi sao? Chắc em không biết tôi cũng từng học qua tâm lý học, tình trạng tâm lý của Mạc Đình Kiên rất không ổn.”
“Anh đi đi.” Tình trạng của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi hiểu rõ hơn bất cứ ai, cô không cần Tạ Ngọc Nam đến nói cho cô biết điều này.
Tạ Ngọc Nam điều chỉnh lại vẻ mặt: “Hạ Diệp Chi, tôi nói nghiêm túc đấy, cứ cho là em không nghĩ cho bản thân mình, cũng phải suy nghĩ cho Hạ Hạ chứ.”
Phản ứng của Hạ Diệp Chi chính là chỉnh lại xe lăn, xoay người đi thẳng về phía biệt thự.
“Hạ Diệp Chi!” Tạ Ngọc Nam chưa từ bỏ ý định, lại bám theo sát gót, định bụng tiếp tục nói chuyện với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chả buồn nghe, cướp lời trước mặt anh ta: “Tôi biết anh muốn nói gì, anh cũng biết câu trả lời của tôi là gì, thế nên cũng đừng làm lãng phí thời gian đôi bên nữa, anh đi đi.”
“Nhưng tôi vẫn phải nói, Hạ Diệp Chi em thực sự không định cân nhắc lại sao? Tôi nhận thấy em vẫn nên suy xét về tôi, tuy rằng Mạc Đình Kiên thông minh hơn tôi một chút, nhưng mà tôi cũng không hề kém cạnh.”
Tạ Ngọc Nam thật lòng thích Hạ Diệp Chi.
Từ nhỏ cuộc sống của Hạ Diệp Chi đã không êm ả, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lại vẫn chân thật y như thuở ban đầu.
Đây là chuyện mà rất nhiều người chẳng thể làm được.
Tạ Ngọc Nam cũng gặp qua vô số người đẹp, nhưng trong số họ, chẳng có ai mang sức hấp dẫn sâu sắc như Hạ Diệp Chi, khiến anh ta không thể cưỡng lại được, cũng chẳng có cách nào điều khiển được trái tim mình.
Hạ Diệp Chi vốn gia thế không tốt, không phải kiểu yểu điệu thục nữ, không tốt nghiệp từ trường danh tiếng, càng không phải kiểu con gái xuất sắc hơn người.
Thoạt nhìn, ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp ra, dường như cô chẳng còn điểm mạnh nào.
Thế nhưng sau khi tìm hiểu tường tận, cô gái này đi bất cứ đâu cũng nổi bật giữa đám đông.
Chỗ nào cũng mê người.
Tạ Ngọc Nam đã từng liệt ra trong thâm tâm những khuyết điểm cùng điểm yếu của Hạ Diệp Chi, nhưng cuối cùng lại vẫn cảm thấy Hạ Diệp Chi quá nhiều ưu điểm.
Đâu đâu cũng làm cho người khác yêu mến.
Anh không từ bỏ cô được.
Chỉ có thể kiên trì thôi.
Hạ Diệp Chi nghe hết lời của Tạ Ngọc Nam, lời nói hàm chứa sự châm biếm: “E là anh ấy thông minh hơn anh không chỉ một chút thôi đâu.”
Tạ Ngọc Nam nghẹn họng mất một lúc: “Hạ Diệp Chi, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, tôi hy vọng em có thể cân nhắc lại một cách tử tế.”
“Không cần cân nhắc, tạm biệt.”
Lần này, Hạ Diệp Chi không để cho Tạ Ngọc Nam cơ hội tiếp tục nói năng xằng bậy nữa.
Cô điều chỉnh lại xe lăn của mình tiến thẳng về phía trước, Tạ Ngọc Nam đuổi theo đến nơi liền có vệ sĩ bước tới.
Vì thế, Tạ Ngọc Nam chỉ đành rút lui.
*
Hạ Diệp Chi về đến sảnh lớn, liền phát hiện bầu không khí hơi sai sai.
Mạc Đình Kiên mặt không biểu cảm tựa trên sofa, nét mặt lạnh lùng như sắp đóng thành băng.
Thời Dũng ngồi ở bên ghế còn lại, hình như không hề chú ý đến vẻ mặt của Mạc Đình Kiên, cầm điện thoải xử lý công việc.
Mà Mạc Hạ thì ngồi trên ghế nhàm chán đung đưa hai chân đá đá ghế.
Nghe thấy tiếng xe lăn, những người trong phòng khách đồng loạt nhìn ra phía cửa vào.
“Mẹ!” Phấn khởi nhất thì phải kể tới Mạc Hạ.
Bé vốn dĩ còn đang nói chuyện vui vẻ với ba, chả hiểu tại sao bỗng dưng ba lại nổi giận, mặt lạnh tanh không thèm nói nữa.
Bé muốn đi mà không dám đi, chỉ có thể gắng gượng ngồi cạnh ba thôi.
May mà mẹ quay trở lại rồi!
Mạc Hạ chạy về phía Hạ Diệp Chi, chạy đến trước mặt liền dừng lại.