Thẩm Lệ đã xem ý tưởng của nhà thiết kế trước rồi, sau khi quyết định xong, cô còn chưa xem qua bản thảo hoàn chỉnh nữa.
Cô giao chuyện này cho Cố Mãn Mãn làm, cũng là vì để cho Cố Mãn Mãn một cơ hội học tập.
Tuy loại chuyện trang trí này không có liên quan gì lớn lắm đến việc Cố Mãn Mãn làm người quản lý, nhưng đây cũng coi như là một phần kinh nghiệm của cuộc đời.
Cố Mãn Mãn mới ra xã hội, bây giờ đang là lúc tràn đầy nhiệt huyết, đối với chuyện gì cũng có kiên nhẫn, tràn đầy sự nhiệt tình, chuyện mà Thẩm Lệ giao cho cô, cô đều sẽ nghiêm túc đi làm, không cẩu thả chút nào.
Điểm này, Cố Mãn Mãn mạnh hơn những người quản lý trước đây của cô.
Người quản lý trước đây của Thẩm Lệ, đều rất có kinh nghiệm, chính vì rất có kinh nghiệm, cho nên quá sành đời, ăn ở chung tuy không có vấn đề gì, nhưng khi xử lý một số chuyện, cũng quá là lý trí.
“Được rồi.” Xem cũng được, dù sao trước đây cô cũng không có xem qua.
Nhận được câu trả lời của Thẩm Lệ, Cố Mãn Mãn liền mở máy tính xách tay ra, mở bản đồ hoạ cho Thẩm Lệ xem.
“Đây là sau khi đã thay đổi hết các chi tiết sao?” Thẩm Lệ hỏi.
Cố Mãn Mãn gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua một cái, rồi ngẩng đầu lên nói với Cố Mãn Mãn: “Em nói chuyện với ông chủ Đào đi, chị xem hình, hai người không cần quan tâm chị đâu.”
“À…ờ.” Cố Mãn Mãn sững sờ một hồi.
Hồi nãy cô cứ nói chuyện với Đào Triển Minh, gạt Thẩm Lệ sang một bên, cô đã có chút ngại rồi, Thẩm Lệ bây giờ lại bảo cô nói chuyện đi đừng quan tâm cô.
Chắc không phải giận rồi chứ?
“Chị Tiểu Lệ…”
Cố Mãn Mãn nhỏ tiếng kêu Thẩm Lệ, Thẩm Lệ vừa nhìn biểu cảm của cô là liền biết cô đang nghĩ gì, bèn sáp đến bên tai Cố Mãn Mãn, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, thì thầm nói với cô.
“Trò chuyện với ông chủ Đào đi, nói không chừng sau này anh ta sẽ trở thành kim chủ daddy của chúng ta thì sao, em xem sau này đây chính là studio riêng của chúng ta rồi, cũng không thể cứ mong đợi vào anh họ em đúng không?”
Cố Mãn Mãn muốn làm nghiệp lớn vừa nghe vậy, lập tức ngồi thẳng sống lưng, dấy lên tinh thần, còn rất trịnh trọng mà gật đầu.
Cô cảm thấy Thẩm Lệ nói quá là có lý rồi.
Một người quản lý ưu tú, nhất định phải có mạng lưới quan hệ chắc chắn.
Mà kim chủ daddy có thực lực như Đào Triển Minh, là nhất định phải lôi kéo cho tốt.
Cố Mãn Mãn lại ngồi về bên cạnh Đào Triển Minh, tiếp tục trò chuyện với Đào Triển Minh.
Cố Mãn Mãn nhìn mặt của Đào Triển Minh, cảm thấy ông Tổng giám đốc Đào này có vẻ ngoài thật sự rất soái.
Sau đó có chút không nhớ ra đã trò chuyện đến đâu rồi nữa.
“Hồi nãy chúng ta nói đến đâu rồi?” Cô hỏi.
“Em nói đến công việc.” Ngón tay Đào Triển Minh gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái: “Cô Thẩm nói năng lực làm việc của em không tệ, còn có tiền đồ thăng tiến rất lớn.”
Cố Mãn Mãn có chút ngại ngùng mà vươn tay ra móc móc lọn tóc nhỏ bên tai, hồi nãy cô trò chuyện với Đào Triển Minh quá hăng say rồi, nên cái gì cũng nói.
Bây giờ nghe thấy lời này từ miệng của Đào Triển Minh, cô có chút ngại ngừng rồi.
Cố Mãn Mãn vô cùng khiêm tốn mà nói: “Chủ yếu là chị Tiểu Lệ chịu dạy tôi.”
“Bản thân em cũng rất cố gắng.” Trong ngữ khí của Đào Triển Minh mang theo ý vị khoan dung rộng rãi.
“Cũng không có gì, tôi nên làm thôi…”
Thẩm Lệ bề ngoài thì là xem ảnh, trên thực tế thì luôn gióng tai lên nghe Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh nói chuyện.
Đào Triển Minh thì không keo kiệt mà khen ngợi Cố Mãn Mãn.
Trước đây cô có nghe nói qua, Đào Triển Minh ở công ty chính là một con hổ mặt cười, người trong công ty đều sợ anh.