Dưới người là tấm ga giường mềm mại, trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như chỉ có một mình cô.
Lúc này, ở bên giường vang lên giọng nói của Mạc Đình Kiên: “Em dậy rồi?”
Hạ Diệp Chi quay đầu, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi bên giường.
Hóa ra anh đang ở trong phòng, chỉ là không lên tiếng thôi.
“Mấy giờ rồi?” Hạ Diệp Chi chống hai tay trên giường, ngồi dậy.
Mạc Đình Kiên tiến tới đỡ cô dậy, giọng điệu bình ổn không nghe ra chút gợn sóng nào: “Tám giờ.”
Anh nói xong lại hỏi Hạ Diệp Chi: “Đói bụng chưa? Xuống lầu ăn cơm đi.”
Mạc Đình Kiên cầm một chiếc túi từ phía sau đưa tới trước mặt cô, Hạ Diệp Chi chỉ liếc mắt đã biết, bên trong là quần áo anh chuẩn bị cho cô.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi không nói gì, vươn tay xoa đầu cô: “Em có thể tự mặc được không? Hay muốn anh giúp em.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, giống như cô là một người tàn tật tay chân không thuận tiện vậy.
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười đẩy anh ra: “Em tự mặc được, anh ra ngoài đi.”
“Anh ở bên ngoài đợi em.”
Mạc Đình Kiên nói xong, không yên lòng nhìn cô thêm một lần, sau đó mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Hạ Diệp Chi mới lấy quần áo trong túi ra.
Quần áo ở bên trong đều mới tinh, còn có một mùi thơm thoang thoảng, rõ rang làđã được sấy khô sau khi giặt.
Sự săn sóc của người đàn ông Mạc Đình Kiên luôn vượt xa sự tưởng tượng của người khác.
Hạ Diệp Chi thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đứng dựa vào tường, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng cô mở cửa, Mạc Đình Kiên đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhìn đánh giá Hạ Diệp Chi một vòng, sau đó mới nhếch miệng nói: “Rất vừa vặn.”
“Anh mua à?” Hạ Diệp Chi cúi xuống kéo khóa rồi hỏi.
Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, nhíu mày hỏi: “Nếu không thì sao? Em hy vọng là ai mua?”
Hạ Diệp Chi rất chắc chắn, nếu bây giờ cô không cho Mạc Đình Kiên một câu trả lời thỏa đáng, nhất định anh sẽ tức giận.
“Em hy vọng…” Hạ Diệp Chi nói đến một nửa thì đột nhiên nở nụ cười, chạy xuống dưới lầu.
Mạc Đình Kiên ở phía sau tức đến nổ phổi nói: “Hạ Diệp Chi! Em đứng lại cho anh, đi chậm lại.”
Thật ra Hạ Diệp Chi không chạy quá nhanh, dù sao thì, hai ngày nay cô cũng chưa ăn gì, chưa chạy được hai bước đã đi chậm lại rồi.
Cô quan sát căn phòng này một lượt, là một ngôi biệt thự nhỏ, bố trí rất đơn giản, phong cách hơi giống với biệt thự của Mạc Đình Kiên ở thành phố Hà Dương.
Có lẽ ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới này, Mạc Đình Kiên cũng có nhà.
Thời Dũng đang nói điều gì đó với hai vệ sĩ ở dưới phòng khách, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi xuống, không nói với hai vệ sĩ nữa, mà quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ.”
“Trợ lý Thời đã ăn cơm chưa?” Hạ Diệp Chi cười hỏi anh ta.
Thời Dũng khẽ gật đầu: “Vẫn chưa, lát nữa tôi mới ăn.”
Anh ta vừa dứt lời, Mạc Đình Kiên cũng từ trên lầu đi xuống.
Anh đi tới bên cạnh Hạ Diệp Chi, nắm tay dắt cô đi về phía phòng ăn, giọng nói còn mang theo vẻ trách cứ: “Em chạy nhanh như vậy làm gì, cũng không nhìn dáng vẻ giống như quỷ của em xem.”
Hai ngày nay cô bị Hạ Hương Thảo hạ thuốc không thể dùng sức, cũng không cho uống nước với ăn cơm, sắc mặt rất kém, nhìn rất tiều tụy.
Nhưng cũng không đến nỗi “giống quỷ” như anh nói chứ!
“Anh mới giống như quỷ!” Hạ Diệp Chi trợn mắt nhìn anh, muốn hất tay anh ra, nhưng anh nắm quá chặt, Hạ Diệp Chi không thể thoát ra được.
Hai người cùng nhau đi tới phòng ăn.
Trên bàn bày đầy món ăn, có cháo có canh, tất cả đều phù hợp để cho Hạ Diệp Chi ăn.
Đầu tiên cô uống một bát canh, sau khi uống xong, cô mới nghĩ đến Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi đặt muỗng xuống, hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh đã sai người dẫn Hạ Hương Thảo đi đâu rồi? Có hỏi được rốt cuộc cô ta đang có ý đồ gì không?”
Bàn tay đang gắp thức ăn của Mạc Đình Kiên hơi ngừng lại.
Anh rũ mắt, gắp thức ăn cho Hạ Diệp Chi: “Em tự chăm sóc bản thân trước, anh sẽ xử lý những chuyện này.”
“Em chỉ hỏi một chút.” Hạ Diệp Chi phát hiện, hình như Mạc Đình Kiên không muốn cô hỏi chuyện Hạ Hương Thảo.
Lúc đó, khi Mạc Đình Kiên đến đón cô, Hạ Hương Thảo cũng ngồi trong xe đi tới đây, vậy có nghĩa là Hạ Hương Thảo cũng đang ở trong biệt thự này.
Biệt thự này nhỏ như vậy, đến lúc đó cô tìm một cơ hội tùy tiện tìm một lát, có lẽ sẽ tìm ra Hạ Hương Thảo đang ở trong căn phòng nào đó.
Cô nghĩ rất đơn giản, nhưng Mạc Đình Kiên không cho cô cơ hội.
Sau khi ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên ép cô đi lên lầu, bảo cô ngủ.
Lúc nãy Hạ Diệp Chi đã ngủ một giấc, bây giờ mới ăn uống no nê, sao có thể ngủ được chứ.
Cô nằm trên giường nhắm mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ được, nhưng không mở mắt ra, Mạc Đình Kiên nghĩ cô đã ngủ thiếp đi, đắp chăn giúp cô sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Anh vừa rời đi, Hạ Diệp Chi liền mở mắt ra, bước xuống giường, mặc áo khoác vào đi theo anh ra ngoài.
Lúc cô đi ra ngoài, bóng dáng của Mạc Đình Kiên vừa biến mất chỗ cầu thang.
Cô đứng trước cửa một lát, cảm nhận được Mạc Đình Kiên đã đi xuống lầu, mới đi theo anh.
Hạ Diệp Chi rón rén đi xuống cầu thang, nhìn thấy Thời Dũng đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên, nói câu gì đó với anh, sau đó sắc mặt Mạc Đình Kiên trở nên rất khó coi.
Tiếp theo đó, Thời Dũng và Mạc Đình Kiên cùng nhau đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi theo sát phía sau, phát hiện bọn họ đi vào một căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự.
Cô đứng bên ngoài quan sát kích thước căn nhà nhỏ này, suy đoán có thể bên trong còn một tầng hầm.
Xem ra Hạ Hương Thảo đang ở trong đó.
Hạ Diệp Chi do dự trong chốc lát, vẫn không đuổi theo.
Mạc Đình Kiên có cách làm việc của anh, cô đi theo nghe lén để làm gì?
Nếu như cô muốn biết, đến lúc đó trực tiếp hỏi Mạc Đình Kiên không phải tốt hơn sao?
Hạ Diệp Chi quay trở về phòng ngủ của mình.
Không lâu sau, Mạc Đình Kiên cũng trở về.
Hình như anh sợ đánh thức cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Hạ Diệp Chi mở mắt ra, giả vờ như bị anh đánh thức, nằm trên giường khẽ trở mình.
Mạc Đình Kiên đang cởi áo khoác ra, nghe thấy tiếng động ở phía sau, quay đầu nhìn cô: “Anh đã đánh thức em sao?”
“Em vẫn chưa ngủ được.” Hạ Diệp Chi kéo chăn, nhìn thẳng vào anh, trong con ngươi đều là bóng dáng anh.
Mạc Đình Kiên cởi áo sơ mi ra, đi tới, cúi người hôn Hạ Diệp Chi.
Nụ hôn này đến rất đột ngột, Hạ Diệp Chi chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó ôm cổ đáp lại anh.
Mạc Đình Kiên hôn đến động tình, bàn tay tiến vào trong chăn.
Ngón tay thô ráp mang theo cảm giác mát mẻ lướt qua làn da ấm áp của cô, làm cho Hạ Diệp Chi phải rùng mình.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra, đè tay Mạc Đình Kiên lại, khẽ thở hổn hển hỏi anh: “Anh mới đi đâu vậy?”
“Làm chính sự.” Rõ ràng Mạc Đình Kiên có chút mất kiên nhẫn, nói xong muốn thoát khỏi tay cô, tiếp tục hôn.
Nhưng Hạ Diệp Chi giống như muốn đấu với anh, dùng sức đè tay anh lại hỏi: “Chính sự gì?”