Anh ta nói muốn đi chào hỏi Thẩm Lệ, nhưng vốn không có đi, vì Cố Tri Dân không nghe thấy tiếng nói chuyện gì cả.
Cố Tri Dân hết nhịn nổi rồi: “Cậu cố ý đúng không?”
“Phải đó.” Ngữ khí Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng hờ hững, còn có chút vui vẻ.
Cố Tri Dân ngập ngừng mở miệng: “Thẩm Tiểu Lệ…cô ấy đang ở đâu?”
Ai ngờ, Mạc Đình Kiên lại thốt lên một câu: “Nhấn like cho tôi.”
“Được được được! Tôi lập tức nhấn like cho cậu.” Cố Tri Dân thật là cảm thấy Mạc Đình Kiên sau khi kết hôn thì càng ngày càng nhảm nhí mà, không những đăng status mà còn đòi anh nhấn like nữa chứ.
Cố Tri Dân chỉ đành lướt về bảng tin rồi nhấn like cho Mạc Đình Kiên thôi.
Sau khi nhấn like xong, anh mới nghe điện thoại tiếp: “Nhấn rồi!”
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt nói: “Để tôi đi xem thử.”
Cố Tri Dân: “…”
Bên Mạc Đình Kiên yên lặng vài giây rồi mới nói: “Ở nhà.”
Chữ ‘nhà’ còn chưa thốt lên xong thì Mạc Đình Kiên đã gấp gáp cúp máy rồi.
Khóe môi Cố Tri Dân khẽ giựt giựt, trước đây ai nói là sẽ làm anh em tốt cả đời chứ?
Có lẽ đây chính là câu ‘Anh em như áo quần, bà xã như thủ túc’ trong truyền thuyết đây mà…
Thẩm Lệ vậy mà đã về nhà qua Tết rồi.
Hai ngày nay Thẩm Lệ không nghe điện thoại của anh, cố ý tránh né anh, ngay cả trong nhóm chat, nhìn thấy anh nói chuyện thì cũng không nói nữa.
Trốn được lần này, làm sao nấp được lần sau?
Cố Tri Dân đứng dậy, cầm lấy áo khoác mặc lên người rồi cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, ngay cả anh cũng không phát hiện, khóe môi của mình đang khẽ nhếch lên.
Đi đến thang máy, Cố Tri Dân thấy có một chiếc thang máy đang đi lên.
Tối nay ngoại trừ anh ở công ty tăng ca, thì trễ nhất là sáu giờ tối mọi người đều đã tan ca hết rồi, sao bây giờ lại còn người đi lên chứ.
Số hiển thị tầng lầu không ngừng tăng lên, trông có vẻ là đang lên tầng của anh rồi.
Cố Tri Dân trong một giây phút nào đó có chút phân tâm.
Anh nhớ ra rồi, đêm giao thừa mấy năm nay, anh và Thẩm Lệ đều không có thời gian về nhà, nhưng hai người luôn ở cùng nhau, tuy bình thường đều là anh đi tìm Thẩm Lệ, nhưng Thẩm Lệ cũng có đến tìm anh một lần.
Nghĩ như vậy, đôi mắt của chợt lóe qua một tia vui mừng.
Có khi nào là cô không?
—Ding!
Cánh cửa thang máy mở ra.
Tiêu Văn ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện trước mắt Cố Tri Dân, dường như là trong chớp mắt, sắc mặt Cố Tri Dân đã đen lại rồi.
Trên tay Tiêu Văn còn xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt, vẻ mặt dịu dàng nói: “Em biết tối nay anh sẽ ở công ty tăng ca nên đặc biệt nấu chút cơm mang đến cho anh, em vừa nấu xong là mang đến liền đó nên còn rất nóng, anh nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Tiêu Văn giống như là không nhìn thấy sự không vui dưới đáy mắt anh vậy, cô ta vẫn nở nụ cười xán lạn nhìn anh.
Cố Tri Dân không nói gì mà chỉ quay người đi đến một chiếc thang máy khác, sau đó ấn nút đi xuống.
Thang máy lên rất nhanh, lúc Cố Tri Dân vừa định bước vào thì Tiêu Văn liền chạy qua đó kéo tay anh: “Tri Dân, em…”
Cố Tri Dân vô cảm kéo tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Trước đây tôi đề bạt cô là vì nghĩ cô thông minh, lanh lợi, có tiềm năng, tôi cũng tưởng cô là một người phụ nữ thông minh.”
“Em…” Tiêu Văn như đã có thể đoán ra Cố Tri Dân sắp nói gì rồi, sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, bộ dạng như muốn lên tiếng giải thích.
Nhưng Cố Tri Dân không cho cô ta cơ hội: “Qua Tết, tôi sẽ tuyên bố với truyền thông việc chúng ta chia tay.”
“Em biết em không đủ ưu tú, nhưng anh có thể cho em thêm một cơ hội không?” Đôi mắt Tiêu Văn ngấn đầy lệ, trông như sắp khóc đến nơi.