Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Thẩm Lệ bị thương thế này nên không tự đi được mà phải dựa vào nạng, bước đi cũng vô cùng chậm chạp.

Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ như vậy, cau mày buồn bã.

“Than thở cái gì?” Thẩm Lệ nghe thấy tiếng thở dài của Cố Mãn Mãn, quay đầu nhìn về phía cô ấy.

“Vết thương cũ của chị còn chưa lành hẳn giờ lại thêm vết thương mới, có phải đã gặp vận xui gì rồi không, có nên mê tín một chút không?” Trước kia Cố Mãn Mãn không tin những chuyện này nhưng gần đây Thẩm Lệ rất hay bị thương nên cô ấy cảm thấy cũng quá tà môn rồi.

Thẩm Lệ không chút do dự từ chối: “Cố Mãn Mãn, em là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi không được cổ hủ mê tín.”

Chính bản thân cô là người rõ ràng nhất, tất cả những vết thương mà cô phải chịu đựng này đều có nguyên nhân.

Lần này là chính cô cố ý bị thương, còn mấy lần trước đó là có người muốn hại cô.

Vậy nên cô mới không tin vào mấy thứ ma quỷ thần thánh.

Càng nghĩ Cố Mãn Mãn lại càng thấy khả thi, thế là quay sang khuyên Thẩm Lệ: “Nhỡ đâu thật sự có hiệu quả thì sao?”

Câu trả lời của Thẩm Lệ là trực tiếp gỡ tay Cố Mãn Mãn ra, yếu ớt nói: “Được rồi, vẫn để chị tự đi thì hơn.”

“Em chỉ góp ý như vậy thôi mà.” Cố Mãn Mãn vội vàng đuổi theo, tiếp tục đỡ Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ không gỡ tay Cố Mãn Mãn ra nữa.

Lúc bước vào trong thang máy, sắc mặt Thẩm Lệ đã hơi khó coi.

“Chị vẫn ổn chứ?” Cố Mãn Mãn nghiêng đầu hỏi cô.

“Không sao…” Thẩm Lệ dừng lại, thở dài: “Em vẫn nên chuẩn bị cho chị một chiếc xe lăn đi.”

“… Được.” Cố Mãn Mãn cũng cảm thấy xe lăn sẽ dễ dàng hơn.

Đến bãi đỗ xe, Cố Mãn Mãn để Thẩm Lệ ngồi ở trong xe đợi mình, mà sau khi Thẩm Lệ ngồi xuống rồi cô ấy lại xoay người chạy đi.

“Em đi đâu vậy?” Thẩm Lệ hỏi với theo sau lưng cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu trả lời.

Cố Mãn Mãn chỉ trả lời một câu: “Chị Tiểu Lệ, chị cứ ở trong xe chờ em là được rồi.”

Thẩm Lệ cũng không biết cô ấy đi làm gì nên chỉ có thể ở trong xe chờ cô ấy trở về.

Chỉ còn lại một mình cô trên xe, biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ cũng nhạt đi.

Cô cúi đầu xuống nhìn chân của mình.

Cô bị thương thành như vậy chắc chắn Cố Mãn Mãn sẽ nói cho Cố Tri Dân biết, có lẽ Cố Tri Dân… cũng sẽ đến thăm cô chứ.

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cho dù cô có cãi nhau hay xảy ra chuyện gì không vui với Cố Tri Dân, thì anh ta cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.

Lần này… Chắc cũng giống như vậy

Nhưng nhớ tới chuyện lúc trước, Thẩm Lệ cũng hơi không chắc chắn.

Trải qua nhiều chuyện như vậy cô đã cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ Cố Tri Dân lại không mệt mỏi ư?

Đã nhiều năm như vậy, Cố Tri Dân thật sự sẽ không mệt sao?

Anh ta đồng ý chia tay, chắc là cũng đã quyết định từ bỏ rồi.

Thẩm Lệ nhìn chân của mình suy nghĩ tới mức thất thần thì lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của Cố Mãn Mãn.

“Chị Tiểu Lệ, em về rồi đây!”

Thẩm Lệ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe đã thấy Cố Mãn Mãn đẩy một chiếc xe lăn đi về phía bên này.

Nhất thời Thẩm Lệ không biết nên làm thế nào.

Quả thực hành động này của Cố Mãn Mãn thật đúng là không tầm thường.

Cô vừa mới nói muốn Cố Mãn Mãn tìm cho cô một chiếc xe lăn, nhanh như vậy Cố Mãn Mãn đã tìm được rồi.

Xe lăn có thể thu gọn vào được, sau khi Cố Mãn Mãn đẩy xe lăn đi tới liền nhanh chóng thu gọn lại rồi bỏ vào trong cốp xe, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái.

Cô ấy vừa lên xe, Thẩm Lệ liền hỏi: “Em lấy xe lăn ở đâu ra đấy?”

“Lấy ở đâu chị không cần biết, chỉ cần nó chắc chắn và dùng tốt là được rồi.” Cố Mãn Mãn khởi động ô tô: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi về nhà.”



Quả thực xe lăn dùng tốt hơn nạng rất nhiều.

Sau khi về tới nhà để xe của chung cư, Cố Mãn Mãn lấy xe lăn ra, để Thẩm Lệ ngồi lên xe lăn rồi đẩy vào thang máy, cũng không cần tốn sức như lúc dùng nạng nữa.

Về đến nhà, Cố Mãn Mãn nói đi lấy nước cho cô nên để Thẩm Lệ ngồi chờ ở phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK