Cô là người lười động não, sau đó rất nhiều mật khẩu khác đều liên quan đến ngày sinh, đúng là chẳng mới mẻ tẹo nào.
Cố Tri Dân dùng điện thoại của Thẩm Lệ đăng nhập tất cả các diễn đàn và tài khoản xã hội của cô, đem số điện thoại đăng kí đổi thành số của anh, đồng thời đổi luôn cả mật khẩu.
Thay mật khẩu tất cả tài khoản mạng xã hội rồi, cô sẽ không có nơi nào để công bố chuyện tình cảm nữa.
Còn truyền thông ngoài kia?
Có công ty truyền thông nào dám đối đầu với truyền thông Thịnh Hải?
Trình Hân ngồi một bên kinh hồn bạt vía, cô cũng không dám tưởng tượng Thẩm Lệ sau khi biết chuyện này sẽ như thế nào.
……
Thẩm Lệ quay xong chương trình đã là ba giờ chiều.
Cô vô cùng đói, đẩy cửa bước vào phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: “Chị Trình, chúng ta đến Kim Đỉnh ăn cơm đi, đói quá.”
Trong phòng nghỉ không có ai trả lời cô.
Thẩm Lệ nhìn lại mới phát hiện ra trong phòng nghỉ hiện tại chỉ có một mình Cố Tri Dân.
Anh ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô, chiếc áo khoác màu đen làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch, khiến người khác cảm thấy u ám vạn phần.
“Anh tại sao lại ở đây?” Thẩm Lệ lại nhìn xung quanh, khẳng định Trình Hân không có trong phòng nghỉ bèn nói: “Người đại diện của em đâu?”
Cố Tri Dân ngữ khí khoan thai, ánh mắt nhìn Thẩm Lệ không rời, sự kì dị không không nói thành lời.
Thẩm Lệ nhíu mày: “Thế điện thoại em đâu?”
Lúc trước cô đã hẹn với Tần Ngữ Minh sau khi quay tiết mục xong sẽ đăng bài lên FB
Cố Tri Dân chẳng nói chẳng rằng lấy điện thoại của Thẩm Lệ ra.
Thẩm Lệ đưa tay ra cầm lấy điện thoại, Cố Tri Dân khoát tay, né tránh cánh tay cô.
Thẩm Lệ túm lấy khoảng không, tức giận nói: “Anh muốn làm gì?”
Cố Tri Dung thong dong đáp: “Mẹ anh gọi điện thoại đến, nói tối nay đưa em về nhà ăn cơm.”
“Em hôm nay còn có việc, anh thay mặt em xin lỗi mẹ Cố giùm, hôm khác em sẽ đến chỗ bà ăn cơm.” Mẹ Cố Tri Dân rất thích Thẩm Lệ, bà đối tốt với cô còn hơn cả mẹ ruột cô nữa, luôn cảm thấy Thẩm Lệ làm diễn viên vất vả, cho nên thường kêu cô đến nhà ăn cơm.
Thái độ Cố Tri Dân lúc trước rất rõ ràng, chính là muốn kéo dài thời gian với cô. Cô muốn công bố chuyện tình cảm này và không dám nói trước cho Cố Tri Dân biết, anh mà biết được thế nào cũng phá đám.
Kế hoạch của Thẩm Lệ là công bố tình cảm thần không biết quỷ không hay, đến lúc tin tức truyền ra rồi, Cố Tri Dân có lợi hại thế nào cũng không thể bịt miệng được tất cả mọi người.
Cố Tri Dân nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Lệ, liền lùi một bước: “Vậy em đi uống cà phê cùng anh đi, chúng ta rất lâu rồi không đi riêng với nhau.”
“Cố Tri Dân, anh uống nhầm thuốc à?” Thẩm Lệ không muốn anh phí lời nữa, trực tiếp cướp lấy điện thoại từ trên tay Cố Tri Dân.
Cô Tri Dân sớm đoán được cô sẽ giành lấy điện thoại, nắm chặt lấy cổ tay cô mà kéo vào lòng, ngồi lên đùi anh.
Thẩm Lệ ngây ngốc, nhất thời không chút phản ứng.
Cố Tri Dân giữ chặt lấy eo cô, ở trên người cô hít một hơi, khóe miệng cong lên: “Không phải nói đã đánh mất lọ nước hoa kia rồi sao?”
Lần trước anh đi công tác nước ngoài trở về mua cho cô một lọ nước hoa, ngày thứ hai khi gặp cô, mùi nước hoa trên người cô không phải là loại anh tặng, khi anh hỏi cô cô liền nói làm mất rồi.
Nhưng vừa nãy anh lại ngửi được trên người cô mùi nước hoa quen thuộc.
“Em tự mình mua không được sao?”
“Được.”
Điện thoại của Thẩm Lệ đột nhiên vang lên.
Cố Tri Dân liếc mắt nhìn ba chữ “Tần Ngữ Minh” trên màn hình điện thoại, vẻ âm lãnh hiện lên nơi đáy mắt: “Điện thoại của em.”