Mạc Đình Kiên lại nói: “Anh muốn bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày em đến Mạc thị làm việc, ‘Thành phố bị mất’ đang ở giai đoạn chuẩn bị ban đầu, em cũng cần đi Thịnh Hải họp, sáng mai chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên một cái, đột nhiên cười cười: “Ừm.”
Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, nghĩ xem còn chuyện gì cần phải nói tiếp theo.
Anh im lặng một lại, sau đó nói về chuyện của Phó Đình Tây.
“Đình Tây đánh người ở Kim Hải, mặc dù không gây ra án mạng, nhưng cũng đánh người đến mức vào ICU, lúc anh đến, Tri Dân đã kéo mọi người ra khỏi đó, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu, hỏi anh: “Anh còn gì muốn nói không?”
Hai người vừa đi vừa nói, lúc này đã đến trước cửa phòng ngủ.
Mạc Đình Kiên đẩy cửa đi vào, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Sau khi Hạ Diệp Chi treo áo khoác của anh lên, lúc này mới quay lại nhìn anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Mạc Đình Kiên ngồi xuống cạnh giường.
Hạ Diệp Chi đi đến trước mặt anh, ngồi quỳ chân trên chiếc thảm cạnh giường, đặt cằm lên đầu gối của Mạc Đình Kiên, sau đó ngửa đầu lên nhìn vào đôi mắt của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhưng em nói ra anh không được tức giận.”
Sau khi cô bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, Mạc Đình Kiên liền biết chuyện cô sắp nói không phải điều gì tốt đẹp.
Ít nhất cũng không phải chuyện tốt đẹp gì khiến cho anh vui vẻ.
Anh không nói chuyện, ánh mắt im lặng nhìn vào cô.
Hạ Diệp Chi cũng không mở miệng nói chuyện, dường như nhất định phải đợi nhận được câu trả lời của anh.
Mạc Đình Kiên thấy cô kiên trì như vậy, lúc này mới từ từ lên tiếng: “Em nói trước xem là chuyện gì đã.”
Thái độ rất rõ ràng, nếu như chuyện này khiến anh không vui, anh vẫn có thể tức giận.
Hạ Diệp Chi ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, ra hiệu cho anh cúi đầu xuống thấp một chút.
Mạc Đình Kiên nghe lời cúi đầu xuống, cô liền ngồi dậy hôn anh một cái.
Mạc Đình Kiên khẽ cong môi, nhưng lập tức trầm mặt xuống, đây là Hạ Diệp Chi cố ý khiến anh vui lòng.
Sợ rằng những gì cô sắp nói tiếp theo sẽ khiến anh tức giận, nên cô mới làm như vậy.
Vì người khác mà phải nịnh nọt anh, cô cũng làm được.
Mạc Đình Kiên cũng không ngồi thẳng người lại, anh vẫn duy trì động tác cúi người, giữ một khoảng cách với cô, nói: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Em đã đến gặp Lưu Chiến Hằng.”
Hạ Diệp Chi vừa nói xong, sắc mặt Mạc Đình Kiên liền trầm xuống.
Cô đã biết có thể sẽ như vậy.
Cô nắm chặt tay Mạc Đình Kiên, giọng nói dịu dàng: “Anh ta đấu cùng Tạ Ngọc Nam, kết quả là anh ta thua, nhưng Tạ Ngọc Nam lại muốn đuổi cùng giết tuyệt, em… muốn giúp anh ta.”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc Đình Kiên, một khi nhận thấy sắc mặt của anh không thích hợp, cô sẽ nhào đến hôn anh, hôn đến khi nào anh vui vẻ trở lại mới thôi.
“Vì sao giúp anh ta?” Mạc Đình Kiên đứng lên, thần sắc lạnh nhạt.
Hạ Diệp Chi biết anh đã tức giận, nhưng lại không phân biệt được cảm xúc trong mắt của Mạc Đình Kiên, càng không chắc chắn về mức độ tức giận của anh.
Nhưng anh vẫn đủ bình tĩnh để hỏi cô lý do tại sao, chứng tỏ anh vẫn có thể lắng nghe lời cô nói.
Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy yên tâm một chút, liền nghe theo suy nghĩ trong lòng nói ra: “Năm đó nếu không phải anh ta cứu em, em cũng sẽ không sống được đến bây giờ, cho nên em vẫn luôn nợ anh ta một mạng, bây giờ vừa lúc có thể trả lại món nợ này.”
Hạ Diệp Chi hơi thấp thỏm nhìn anh.
Mạc Đình Kiên im lặng một lúc lâu, sau đó cầm tay cô, giọng nói dịu dàng: “Chuyện này anh thấy có thể làm như vậy, nhưng anh vẫn còn tức giận.”
Hạ Diệp Chi mở to mắt: “Tức giận cái gì?”
“Một mình em đi gặp bọn họ, anh sẽ rất lo lắng.” Giọng nói bình tĩnh lại ẩn giấu bên trong sự dịu dàng tình cảm.