Anh ta nghĩ có phải cô đã thật sự xảy ra chuyện hay không.
Xảy ra chuyện gì.
Nếu như không xảy ra chuyện thì tốt, sau này anh ta nhất định sẽ không để cô về nhà một mình.
Cho dù rất trễ, cho dù bận rộn thế nào, cho dù tình huống ra sao thì anh ta sẽ đưa cô về nhà mới được.
Điện thoại của Cố Mãn Mãn vẫn luôn tắt máy, anh ta luôn lo lắng đề phòng, sợ Cố Mãn Mãn không ở nhà.
Anh ta gõ cửa lâu như vậy, trước khi hàng xóm xuất hiện thì trong lòng anh ta không ngừng nặng nề.
Sau đó hàng xóm mở cửa nói chuyện, làm cho anh ta yên tâm hơn một chút.
Khi Cố Mãn Mãn mở cửa, hoàn hảo không sao cả đứng ở trước mặt anh ta thì trái tim của anh ta mới quay về vị trí của nó.
Cuối cùng anh ta cũng yên tâm.
Cố Mãn Mãn nhanh chóng tự hỏi xem có thể có lý do gì tốt hơn không, nhưng cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật.
“Điện thoại hết pin…”
“Cô…” Đào Triển Minh nghe lý do này nhất thời không biết nói cái gì.
Cố Mãn Mãn chỉ ra vẻ vô tội nhìn anh ta.
Cô cũng không muốn hết pin mà.
Sao cô biết được điện không sạc vào nên điện thoại tự tắt máy.
Nếu có thể thì cô cũng không muốn.
Chuyện này không thể trách cô.
Cố Mãn Mãn nhanh chóng chuẩn bị tâm lý nên không hề hoảng hốt.
Đào Triển Minh nhìn cô nửa ngày, đối với đôi mắt vô tội của cô thì thật sự không nói nên mấy lời tàn nhẫn.
Nhưng anh ta cũng vẫn không nhịn được mắng một câu: “Cô đúng là ngu ngốc chết đi được!”
“Đào Triển Minh!” Cố Mãn Mãn thở phì phì nhìn anh ta: “Có phải anh bị bệnh hay không, hơn nửa đêm chạy đến nhà tôi vì muốn mắng tôi đúng không?”
Cô chưa bao giờ thấy loại người này.
Đào Triển Minh hùng hồn nói: “Phải, tôi bị bệnh đó!”
Trước kia bạn anh ta thất tình thì gọi mọi người uống rượu với nhau.
Cuối cùng người kia uống say, không còn tỉnh táo kéo anh ta nói: “Người anh em, đừng chạm vào tình yêu, không yêu đương thì không có chuyện gì cả, chính là dao đâm súng bắn cũng không được, muốn thoải mái bao nhiêu cũng được…”
Lúc đó Đào Triển Minh còn cảm thấy người này nói quá lên.
Huống hồ tình yêu không lý trí mới có thể làm cho người ta đau khổ như thế.
Nếu lý trí một chút thì sẽ không đau khổ như vậy.
Nhưng hiện tại anh ta đã hiểu được.
Chuyện tình cảm không có lý do gì cả.
“Anh…” Anh ta dứt khoát thừa nhận làm cho Cố Mãn Mãn có cảm giác bất lực không làm gì được.
Đào Triển Minh đúng là khác thường.
“Được rồi được rồi, tôi nhận thua, tôi ngu ngốc, tôi sai được chưa? Anh có thể bình thường một chút được không, dáng vẻ này rất dọa người khác.” Còn làm cho cả người cô không được tự nhiên.
“Tôi muốn uống nước.” Đào Triển Minh ngồi trên sô pha, vẻ mặt tự nhiên nói.
Cố Mãn Mãn mím môi nói: “Chờ đó.”
Xem đi anh ta đã lộ nguyên hình.
Cũng đúng, đây mới là Đào Triển Minh thật sự.
Đây mới là Đào Triển Minh mà cô biết.
Cô rót nước cho Đào Triển Minh, sau khi Đào Triển Minh ăn xong lại nói: “Đói bụng.”
Cố Mãn Mãn hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống cơn tức giận nói: “Không lẽ anh hy vọng tôi nấu ăn cho anh? Chỗ tôi chỉ có mì gói.”
Cô mới không tin Đào Triển Minh sẽ ăn mì gói.
Nhưng sự thật chứng minh cô càng không tin thì càng có thể xảy ra.
“Có thể.” Đào Triển Minh nhìn cô nói.
Cố Mãn Mãn mở to mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Đào Triển Minh, hỏi lại: “Mì gói, anh có nghe rõ tôi nói gì không?”