“Khụ…” Thời Dũng giả vờ ho khan một tiếng, ngắt lời người phụ nữ kia nói.
Người phụ nữ nghĩ Thời Dũng là cấp dưới của Mạc Đình Kiên, cũng ý thức được lời mình vừa nói không thích hợp lắm.
Cô ta còn muốn nhờ Thời Dũng dẫn dắt, nói giúp cô ta ở trước mặt Mạc Đình Kiên đấy.
Nghĩ như vậy, cô ta đang muốn nói gì đó với Thời Dũng lại nghe anh ta lịch sự nói: “Thật ngại quá, làm phiền cô nhường đường một chút.”
Người phụ nữ không thể làm gì khác hơn là tránh sang một bên.
Thời Dũng đi thẳng tới trước mặt Hạ Diệp Chi: “… Cô Hạ ”
Gọi “mợ chủ” quen rồi, vừa nãy anh ta suýt nữa thì buột miệng gọi ra.
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc nhưng cũng hiểu lý lẽ mà gọi một tiếng: “Trợ lý Thời.”
Thời Dũng rất bình tĩnh nhìn xung quanh, nhân lúc người khác không chú ý mới khẽ hỏi Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ đã gặp cậu chủ chưa?”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi nói xong, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên từ phía sau đi tới. Cô hất cằm ra hiệu về phía sau Thời Dũng: “Anh ấy tới rồi.”
Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên thì thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Đình Kiên vừa tới là vô nhà vệ sinh, có trời biết anh ta bị đám phụ nữ kia vây hỏi không ngừng, phiền tới mức nào.
Thời Dũng vội vàng đi về phía Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp một tiếng, giống như lơ đãng liếc nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay đầu sang chỗ khác.
Trên bữa tiệc, ngoại trừ Mạc Đình Kiên, Thời Dũng và Thẩm Sơ Hoàng, Hạ Diệp Chi cũng không quen biết với ai khác
Tất nhiên sẽ không có ai chủ động tới nói chuyện với Hạ Diệp Chi, cô liền đi tới một góc không ai để ý và ngồi xuống.
Vị trí cô chọn rất tốt, ngồi ở trên chiếc ghế chân cao, cô gần như có thể nhìn thấy cả phòng tiệc.
Mạc Đình Kiên cao ráo với khí chất lạnh lùng, đi trong đám người cũng rất dễ làm cho người khác chú ý.
Hạ Diệp Chi ngồi không được mấy phút, đã thấy không ngừng có phụ nữ đi tìm Mạc Đình Kiên nói chuyện.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng với tất cả, nhưng cho dù là vậy vẫn không ngừng có người đi tới, cố gắng muốn làm anh chú ý.
Trước đây Mạc Đình Kiên không tham dự hoạt động, không tham gia bữa tiệc, cho dù những người phụ nữ này có tâm tư đó cũng vô dụng. Bây giờ Mạc Đình Kiên thường xuất hiện trước công chúng, hơn nữa còn là “độc thân”, những người phụ nữ này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.
Hạ Diệp Chi tất nhiên hiểu điều này.
Nhưng thấy ánh mắt những người phụ nữ kia nhìn Mạc Đình Kiên dường như hận không thể nuốt anh, trong lòng Hạ Diệp Chi lại hoảng loạn.
“Lúc này mới chỉ bắt đầu, em đã không thể chịu được rồi sao?”
Bên tai cô vang lên giọng nói của Thẩm Sơ Hoàng.
Hạ Diệp Chi quay đầu, nhìn thấy Thẩm Sơ Hoàng cũng cầm một ly rượu sâm banh ngồi xuống bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô.
Hạ Diệp Chi khẽ cong môi lên, không cười nói: “Anh quản quá nhiều đấy.”
“Diệp Chi, anh cũng vì tốt cho em thôi.” Thẩm Sơ Hoàng nghiêm túc hơn: “Mạc Đình Kiên thâm hiểm giả dối, nước nhà họ Mạc lại quá sâu, em thật sự không phải là đối thủ của bọn họ đâu.”
“Vậy anh nói cho tôi biết, nước nhà họ Mạc sâu tới mức nào đi?” Hạ Diệp Chi rõ ràng đang gài bẫy Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng lắc đầu: “Anh nói nghiêm túc, cho dù em không ở chung với Mạc Đình Kiên cũng không chắc sẽ ở cùng với anh. Anh chỉ cảm thấy em hoàn toàn có thể lựa chọn một người thích hợp hơn.”
Vẻ Hạ Diệp Chi lạnh lùng: “Tôi tự biết có thích hợp hay không.”
Thẩm Sơ Hoàng im lặng một lúc mới hạ giọng nói: “Lẽ nào em cảm thấy người thậm chí còn không bảo vệ nổi một đứa con lại thích hợp với em sao?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, bàn tay đang cầm lý rượu sâm banh đột nhiên siết chặt.
Chuyện liên quan tới con, ngoại trừ cô và Mạc Đình Kiên và những người đáng tin cậy bên cạnh hai người, sẽ không có ai khác biết.
Cô thả lỏng ly rượu sâm banh trong tay ra, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Sơ Hoàng: “Làm sao anh biết được?”
“Xem ra suy đoán của anh không sai.” Thẩm Sơ Hoàng mỉm cười, thở dài.
Hạ Diệp Chi không nói lời nào, chờ anh ta nói tiếp.
Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Anh hiểu rõ em. Em sinh con ra, nhất định sẽ luôn giữ bên cạnh để chăm sóc. Mà bây giờ em sống một mình, bên cạnh không có đứa trẻ, nếu như đứa trẻ ở chỗ của Mạc Đình Kiên, em vì con cũng sẽ không xa anh ta…”
Thẩm Sơ Hoàng nói đến đây thì thoáng dừng lại một lát, quan sát vẻ mặt Hạ Diệp Chi rồi mới nói tiếp: “Đứa trẻ không ở bên cạnh em, cũng không ở bên cạnh Mạc Đình Kiên, điều này chứng tỏ cái gì chứ?”
Trên gương mặt Hạ Diệp Chi hoàn toàn lãnh đạm, hơi rũ mắt xuống và thu lại cảm xúc trong đáy mắt: “Cho nên, anh cảm thấy đứa trẻ của tôi và Mạc Đình Kiên ở đâu?”
Mấy từ “đứa trẻ của Tôi và Mạc Đình Kiên” dường như kích thích Thẩm Sơ Hoàng.
Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng cũng lạnh xuống: “Em ở chung với Mạc Đình Kiên sẽ không hạnh phúc đâu. Anh ta nhìn có vẻ rất ổn nhưng vẫn bị nhà họ Hạ quản thúc…”
“Đủ rồi.” Hạ Diệp Chi cắt ngang lời anh ta: “Tôi và Mạc Đình Kiên thế nào là chuyện của tôi.”
Thẩm Sơ Hoàng cũng không miễn cưỡng Hạ Diệp Chi nữa.
Hai người ngồi cạnh nhau nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
“Chính là người phụ nữ mặc chiếc váy màu đen kia…”
“Đúng là cô ta sao? Chẳng qua cũng chỉ vậy thôi…”
“Không thể nào! Cô ta lại là người may mắn được gả vào nhà họ Mạc.”
“Dù sao cũng chỉ là một con bé nhà quê, không xứng với cậu chủ Mạc, cuối cùng phải ly hôn thôi.”
“Cô ta biết cậu chủ Mạc sẽ tới tham gia bữa tiệc hôm nay, cho nên cố ý tới à?”
“Chắc chắn là vậy rồi. Có người phụ nữ nào mà không thích người đàn ông như Mạc Đình Kiên chứ? Cô ta chắc hẳn cũng muốn cứu vãn lại tình cảm của Mạc Đình Kiên thôi.”
“Đúng là nằm mơ, làm gì đến phiên cô ta…”
Đúng là không thể khinh thường khả năng truyền tin tức của phụ nữ. Sau khi có người nhận ra Hạ Diệp Chi, tin tức “vợ cũ của cậu chủ Mạc cũng tới tham dự bữa tiệc” liền được truyền đi.
Rất nhiều người phụ nữ đều đang bàn luận về Hạ Diệp Chi.
Người khiêm tốn một chút thì đứng phía xa liếc nhìn.
Người không biết xấu hổ thì giống như hai người phụ nữ vừa rồi, chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi chỉ trỏ nói xấu.
Nếu là bình thường, Hạ Diệp Chi nghe xong cũng thôi.
Nhưng cô vừa mới nghe lời Thẩm Sơ Hoàng nói, lúc này trong lòng đang khó chịu.
Hạ Diệp Chi từ trên ghế chân cao bước xuống, khoanh tay đi tới trước mặt hai người phụ nữ kia: “Đúng vậy, tôi còn có thể nằm mơ, nhưng các cô rõ ràng không có cơ hội.”
Một người phụ nữ trong đó đứng ra lý luận với cô: “Cô nói gì thế?”
“Cô nghe không hiểu sao?” Hạ Diệp Chi cười lạnh, hơi hất cằm lên và nhìn cô ta: “Cô nghe không hiểu thì về tra từ điển đi.”
“Cô…” Người phụ nữ kia chỉ vào Hạ Diệp Chi nói: “Cô tưởng cô vẫn còn là mợ chủ nhà họ Mạc sao? Cô lớn lối như vậy cho ai xem chứ!”
“Không, bây giờ tôi không phải là mợ chủ nhà họ Mạc nhưng tôi đã từng là vậy.” Hạ Diệp Chi nhìn người phụ nữ kia bị mình chọc cho giận đến mức nói không ra lời, lại cảm thấy có chút nhàm chán.
Cô việc gì đi tính toán với những kẻ ngu si này chứ?
Cô cảm thấy bất lực, xoay người cầm túi định đi.
Cô đi không được mấy bước đã cảm giác có người đi theo sau lưng mình.
Cô nhìn lại mới phát hiện ra là Thẩm Sơ Hoàng đi theo cô.